Năm phút trước, Ngô Hiểu Tuyết đã đeo cái túi xách phồng căng xuất hiện trước mặt họ. Cô bé ngoan ngoãn đóng cổng lại. Phù Diệp nhìn bóng lưng cô bé, xác nhận không có dấu hiệu quay lại, rồi tiện tay gác cái xẻng lên tấm lưng to oạch đầy lông lá của Triệu Rose.
“Anh đừng đi theo tôi.”
“Cô định làm gì?” Thấy Phù Diệp không trả lời, anh ta lại hỏi: “Vậy tôi có thể ngồi ở đây đợi cô không?”
Ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đầu ngón tay thon thả khẽ chạm vào nhau, Phù Diệp từ từ nhắm mắt lại. Hai luồng ánh sáng vờn xung quanh yêu tâm trong suốt của cô bỗng chậm lại một nhịp, một tia yêu lực yếu ớt thoát ra.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, Phù Diệp khó nhọc dẫn dắt luồng yêu lực yếu ớt đó di chuyển trong kinh mạch khô cạn.
Ánh sáng nhỏ trên đầu ngón tay vụt tắt như ngọn lửa leo lét trước gió, thay vào đó là một nhúm lông trắng tinh khôi, nó nhỏ xíu như một bông hoa bồ công anh bị gió thổi tan, vươn mình bay lượn theo cơn gió.
Phù Diệp nhìn chằm chằm vào nó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play