Gần đây, Dụ Quan Hàn luôn có vẻ lơ đãng, đôi khi đang lau bụi bỗng đứng yên bất động. Thấy thái độ lạ lùng của hắn, Phù Diệp đi từ phía sau vòng tay ôm lấy eo hắn, định hỏi hắn đang nghĩ gì mà thất thần thế. Nhưng hắn lại giật mình như bị bỏng, vùng ra khỏi vòng tay chưa kịp khép lại của nàng, tạo khoảng cách. Vẻ mặt hắn đầy hoảng hốt.
Khóe miệng Phù Diệp cứng lại, ánh mắt dõi theo ngón tay run rẩy của hắn, thất vọng cụp mắt xuống: "Chàng có điều gì muốn nói với ta không?"
"Ta..."
Giây tiếp theo, hắn ngạc nhiên đến mức trợn to mắt, sau đó thẫn thờ bóp chặt cổ họng mình, thử há miệng vài lần nhưng không phát ra được một tiếng nào.
"Chàng bị sao vậy?"
Trả lời nàng chỉ có bàn tay của Dụ Quan Hàn càng lúc càng hoảng sợ và siết chặt lấy cổ mình, cứ như muốn bóp nghẹt hơi thở của bản thân. Sau đó cứ như hắn nhớ ra điều gì đó, ra hiệu cho Phù Diệp đừng đi theo, rồi lao ra khỏi miếu Sơn thần. Khi Phù Diệp đuổi theo, nàng chỉ thấy bóng lưng hắn đang vội vã xuống núi. Nàng siết chặt nắm đấm đến muốn rách cả lòng bàn tay.
Phù Diệp ném giẻ lau vào chậu nước, vò mạnh những vết bẩn dính bụi, như muốn gột rửa những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng. Nàng càng vò càng mạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT