Ở đầu dây bên kia, Dụ Quan Hàn khẽ rên lên, cố nén đau đớn mà không muốn thốt ra lời nào. Phù Diệp nhắm mắt lại, thở sâu để kìm nén sự khó chịu, rồi tiếp tục nói: “Ngươi không cần tra tấn anh ấy nữa, Phù Việt, ta sẽ đến tìm ngươi.”
“Vậy thì tốt.” Phù Việt vui vẻ đáp.
Gió đêm se lạnh, gò má Phù Diệp tái nhợt, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu không phải những lọn tóc lòa xòa bay theo gió, cô trông chẳng khác nào một pho tượng đầy bi thương.
“Cô cũng có thể trốn đi.” Cô gái váy ca rô đỏ khẽ nói.
Phù Diệp mỉm cười. Màn đêm buông xuống, nhưng không che giấu được vẻ đẹp của thế giới. Dù đêm nay là lần cuối cùng cô ngắm cảnh đêm, cô cũng không hối hận.
Đây là con đường do chính cô lựa chọn. Kẻ thù không đội trời chung là thế, chỉ cần đối phương biến mất, ánh bình minh ngày mai sẽ rực rỡ hơn vài phần.
“Đã là nghiệt duyên thì cần phải dứt bỏ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT