Đêm khuya, gió lạnh buốt giá.
Tiếng gió rít gào xuyên qua từng viên gạch ngói, âm thanh chói tai. Phù Diệp có một bộ lông mùa đông dày dặn nên đã quen với nhiệt độ và tiếng ồn ào này, coi như không có gì. Thế nhưng nàng lại nghe thấy tiếng ho khe khẽ từ phía sau tấm rèm rơm.
Tiếng ho khụ khụ, nghẹn lại ở cổ họng rồi nuốt xuống.
Tượng thần lóe lên một tia sáng trắng, Phù Diệp đi chân trần, nhẹ nhàng vén tấm rèm rơm lên, nhìn thấy bóng người cuộn tròn trên cái giường gỗ đơn sơ.
Hơi thở của Dụ Quan Hàn nặng nề, hắn đang cố để bản thân không run lên. Nếu không phải đêm nay Phù Diệp không buồn ngủ thì sẽ không phát hiện ra bất thường của hắn trong đêm gió lớn thế này.
Nàng ngồi xổm bên giường, nhìn mái tóc đen lộ ra từ kẽ chăn, đưa tay vén nhẹ một chút chăn bông, lông mày lập tức nhíu lại.
Cái chăn mỏng quá mỏng, cộng thêm nhiệt độ ngoài trời quá lạnh nên vừa chạm vào đã cảm nhận được cái rét căm căm, cứng đờ như thể bông bên trong đã ngâm nước ướt sũng, mất đi tác dụng giữ ấm ban đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT