Bầu trời là một đại dương xanh thẳm vô tận.
Phù Diệp đang mải mê ngắm cảnh, quay đầu lại thì thấy Dụ Quan Hàn đang lái xe bám theo cô với tốc độ rùa bò. Cô bất lực vẫy tay ra hiệu anh đừng đi theo nữa, dù sao cô còn muốn kiếm chỗ để xỏ giày nữa.
Không ngờ lại nhận được tiếng còi xe giòn tan. Dụ Quan Hàn hạ kính cửa xe ghế phụ, ra hiệu cô lên xe.
Phù Diệp chợt nghĩ, để Dụ Quan Hàn chở mình đi mua giày cũng tốt, đỡ tốn công đi bộ. Cô nheo mắt cảm nhận hơi thở trong gió nhẹ, mùa đông dài sắp qua đi, bầu không khí u ám cũng sẽ bị cuốn trôi.
Thật ra Dụ Quan Hàn muốn hỏi chân cô có lạnh không, nhưng nghĩ đến “tuyên ngôn người lạ” của mình, anh lại cắn chặt môi trong rồi nuốt những lời đã đến cổ họng xuống.
Anh khó có thể diễn tả được sự... đau lòng khó hiểu này.
Nhân lúc đèn đỏ, Dụ Quan Hàn đặt cổ tay lên vô lăng, cụp mắt che đi những cảm xúc phức tạp trong đôi mắt, hắng giọng nói: “Tôi nghe Thường Huy nói, cô muốn ở lại đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play