Dụ Quan Hàn vuốt ve mái tóc của Phù Diệp, ngón tay trượt xuống đuôi tóc, bốc một nhúm tóc của cô lên rồi ngửi thử: “Phân tích của em rất hợp lý.”
Phù Diệp xoa thái dương, xác con cá chép mà họ nhìn thấy tối nay vẫn còn tươi, rõ ràng là vừa mới bị mổ không lâu. Nhớ đến chuyện này, cô đứng ngồi không yên.
“Nói như vậy, chẳng phải tối nay cũng có người của Tuần Tiên Hội đến lấy bột phấn màu xanh lục trong cơ thể con linh ngư này sao, ngay tại chỗ chúng ta…”
Phù Diệp gãi xương quai xanh, lại sờ sau gáy, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Dụ Quan Hàn, dứt khoát chọn cách né tránh, nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh, cô càng nói càng thất vọng.
“Hóa ra bột phấn màu xanh lục tạo nên dấu ấn hoa linh lan ở tim lại xuất hiện ở núi Hoành Yên.”
“Ngay dưới mí mắt em, thảo nào yêu quái ở núi Hoành Yên đều chuyển đi hết, nói em không xứng chức. Em như thế này đúng là chẳng được tích sự gì, cái gì cũng chậm chạp, chậm hơn người một bước, bị Tuần Tiên Hội đè đầu cưỡi cổ.”
“Bây giờ cũng chưa muộn.” Dụ Quan Hàn an ủi: “Em không nhận ra trạng thái tâm lý của mình đã khác xưa rất nhiều sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play