Đêm mưa rả rích, chẳng tài nào thoát khỏi hai chữ phiền muộn.
Trong căn phòng tối tăm tĩnh mịch, Dụ Quan Hàn hít sâu một hơi, cố xua đi cảm giác mệt mỏi tích tụ trong cơ thể rồi mới với tay bật công tắc. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng phòng khách, như đang âm thầm chào đón anh về nhà.
Cái áo thể thao dính bụi bị Dụ Quan Hàn vứt vào giỏ đồ bẩn, sau đó anh giật phăng cái áo phông cotton đang bám dính trên người rồi bước thẳng vào vòi hoa sen, để dòng nước ấm gột rửa bụi bẩn.
Ngay khoảnh khắc dòng nước làm ướt hàng mi, máu nóng trong anh sôi trào, bàn tay vốn định đưa lên lau mặt lại chuyển thành che miệng. Khi buông ra, lòng bàn tay đã đọng lại chút máu tươi, anh hờ hững giơ tay lên để dòng nước rửa trôi vết máu.
"Đúng là ngu ngốc." Dụ Quan Hàn nghĩ thầm: "Sao mình lại quên rằng Phù Diệp rất mạnh."
Một tia sét với cô chẳng khác nào gãi ngứa, vậy mà anh lại không biết tự lượng sức bản thân mà lao lên cản lại, hôm nay suýt thì thành ngày giỗ của anh. Đường vân trên lòng bàn tay càng hiện rõ dưới dòng nước. Dụ Quan Hàn nhẹ nhàng siết chặt tay lại, nhủ thầm đừng quên bài học từ mấy trăm năm trước, đừng đi vào vết xe đổ.
Rạng sáng 00:25 phút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT