Mũi Diêu Ngũ Cân đỏ hoe, lảo đảo ôm một bức thư pháp chạy đến bên cạnh cô, không nói không rằng, cắm đầu đào đất cạnh gốc cây.
“Cha nói tổ tiên nhà con từng có một bậc thầy thư pháp, đến đời con cháu mỗi người được chia một bộ làm vật gia truyền. Dù con có mang theo cũng không giữ được, ông bảo quản giúp con nhé.”
Ôn Trọc Ngọc rất muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, Diêu Ngũ Cân sẽ đi đâu.
“Con phải đi rất xa, chưa từng nghe nói... Nhà con, nhà con không còn nữa.” Diêu Ngũ Cân ngẩng đầu nhìn những cành cây trơ trụi trong gió thu, rưng rưng nước mắt cam đoan: “Nhưng con sẽ quay lại thăm ông, đến lúc đó con sẽ đào thư pháp lên, ông giữ giúp con nhé.”
Bóng người chạy xa, dần dần biến mất. Cây cổ thụ bên vách đá héo hon rũ cành.
Im lặng một lát, những hạt mưa “ào ào” rơi xuống.
Rễ cây dưới lòng đất nhúc nhích, kéo cuộn trục xuống tận đáy, yêu lực xanh lục nhẹ nhàng bao phủ cuộn trục, cuộn chặt nó lại như ôm vào lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play