Từ đó về sau, Trần Mạch Tuệ “không xin được thức ăn” nữa.
Nàng ta sẽ cảnh giác quan sát xung quanh, rồi rúc vào ụ đất nhô cao, hy vọng cái ụ đất đó có thể chắn bớt gió lạnh. Sau đó, nàng ta cẩn thận lấy những cái bánh ngũ cốc hoặc khoai lang, khoai tây nướng mà nàng ta đã khóc lóc xin được ra, vội vàng nhét vào miệng ăn lấy ăn để.
Khi đó, nàng ta không hiểu đường mía hay đường tinh bột là gì, chỉ thấy đó là món ăn ngọt ngào nhất trên đời, hạnh phúc là mỗi khi được ăn thật no.
Lúc quay lại bên phụ mẫu, đối mặt với ánh mắt đầy hy vọng của họ, Trần Mạch Tuệ nhăn nhó lắc đầu.
“Ôi chao…” Nương lại thở dài như vậy.
Lượng lương thực ít ỏi còn lại cũng gần hết, mà lại không xin được thêm lương thực để duy trì sự sống. Nhìn Trần Mạch Tuệ ăn ngấu nghiến, nương đã bắt đầu cằn nhằn: “Mạch Tuệ, ăn ít một miếng… ăn ít thôi…”
Trần Mạch Tuệ quay lưng lại, trợn trắng mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play