Người dẫn đầu đó không cao, ngũ quan bình thường, khiến người ta vừa dời mắt đã quên ngay. Thế nhưng cô gái tóc nâu ngang vai đứng bên cạnh lại rất đặc biệt, nhờ khả năng nhìn ban đêm tốt, Phù Diệp còn có thể thấy những vết tàn nhang nhỏ trên má cô ta, không hiểu sao lại cảm thấy cô gái này khá ngây thơ đáng yêu.
Cô gái tàn nhang cúi đầu nhìn tờ giấy, giọng nói trong trẻo.
“Tự tiện biến về nguyên hình hai lần, phá hoại tài sản công, hù dọa con người, không có hộ khẩu… Với danh sách trên thì cô đã vi phạm gần một nửa quy tắc của Cục Quản lý Yêu quái rồi đấy.”
“Đi thôi, theo chúng tôi đến Cục Quản lý Yêu quái một chuyến.” Cái chuông nhỏ nhắn tinh xảo trong tay người phụ nữ có mái tóc đen thẳng dài quay tròn.
Cô chưa từng nghe nói đến tên tuổi của Cục Quản lý Yêu quái, cảm thấy yêu cầu của ba người này thật khó hiểu. Ngay khoảnh khắc quay người, mắt Phù Diệp trợn to, nhanh nhẹn ngả người ra sau.
Tấm lưng cong tròn như vành trăng khuyết. Mái tóc mềm mại bay lượn chạm vào lưỡi dao sắc bén, bị cắt mất một nhúm. Mấy sợi tóc đó còn chưa kịp rơi xuống đất thì con dao găm trong chiếc găng tay da lại bay ra, lao về phía cô lần nữa.
Cô trở tay nắm chặt cổ tay cái bóng đen, mượn lực của đối phương nhẹ nhàng lùi lại hai bước. Hóa ra còn có người thứ tư ẩn mình trong bóng tối, giấu khí tức để che giấu sự tồn tại.
Bị bốn người vây quanh, Phù Diệp thở hổn hển, cô nén giận siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại: “Quy tắc của mấy người có liên quan gì đến tôi? Tôi sẽ không rời khỏi núi Hoành Yên.”
“Vậy thì đừng trách bọn tôi!” Tàn Nhang Nhỏ gầm lên một tiếng, tay đưa ra sau lưng, rút ra một cây cung từ trong luồng sáng xanh nhạt, lắp sẵn mũi tên, trong tiếng chuông dồn dập, mũi tên lao ra như xé gió, bay về phía Phù Diệp.
Dù cô xoay người tránh né nhanh đến cỡ nào thì mũi tên vẫn lướt qua má cô, rạch ra một vết máu.
Phù Diệp nhanh tay lẹ mắt nắm lấy thân mũi tên vẫn còn mang lực bắn, giơ tay đỡ con dao găm đang lao thẳng đến.
“Keng…”
Cô nương theo đó buông tay ra, sau đó ỷ vào ưu thế cơ thể để nhẹ nhàng lách sang bên cạnh, ống tay áo bay phần phật, cô dùng hết sức lực tung một chưởng vào kẻ đeo găng tay da che kín mít, cô không háo thắng xông lên chiến đấu với bọn họ mà vội quay người bỏ chạy.
Đương nhiên Găng Tay Da sẽ không để cô trốn thoát dễ như vậy, hai người liên tục giao chiến, làm cho Tàn Nhang Nhỏ đang ngắm bắn mà cứ phải thay đổi mục tiêu tới lui, cuối cùng cô ta chỉ có thể thở dài thườn thượt, rồi bất lực thu cung tên lại, tiện thể khuyên đồng nghiệp bên cạnh đừng rung chuông nữa, điếc tai quá.
“Sư Linh, cô nói xem lạ không, gần trăm năm nay núi Hoành Yên này không hề có yêu quái mới sinh ra, cô nàng này từ đâu chui ra vậy?”
Sư Linh xòe năm ngón tay, ánh sáng xám nhạt lấp lánh, chuông Mê Hồn trong lòng bàn tay đột nhiên biến mất, đang định nói ra suy đoán của mình thì nghe Tàn Nhang Nhỏ thét lên: “Đừng có đánh vào trong đó!”
“Đập sập cái miếu sập xệ đó là chúng ta không đền nổi đâu!”
Nửa cánh cửa còn sót lại của ngôi miếu đổ nát đã phát huy tác dụng cuối cùng, khi Phù Diệp bị một cú đấm đánh bay rồi đâm sầm lên cánh cửa, nó cam tâm tình nguyện lót dưới thân chủ nhân để bảo vệ cho cô lần cuối.
Bụi đất bay mù mịt, Phù Diệp đau đớn khẽ ho lên một tiếng.
Bóng đen đã mượn bậc cửa nhảy vọt lên cao, con dao găm lóe lên ánh lạnh lẽo, cô chống khuỷu tay lăn một vòng, nghe thấy tiếng lưỡi dao sắc bén cắm phập lên cánh cửa gỗ tạo ra tiếng vang nặng nề, cảm giác chật vật lúc chạy trốn đã khơi dậy cơn giận dữ trong cô.
Phù Diệp lảo đảo đứng dậy, cái áo xanh và gấu váy trắng đều dính đầy bụi bẩn, trông giống hệt bức tượng đổ nát phía sau.
“Tại sao bắt tôi?”