Căn hộ của Ôn Trọc Ngọc chỉ rộng 35 mét vuông, được chia thành một phòng ngủ và một phòng khách. Vị trí rất đẹp, chỉ cách trạm “bệnh viện An Khang” gần Cục Quản lý Yêu quái nhất bốn trạm xe buýt, giao thông thuận tiện. Hướng cũng tốt, khi tia nắng ban mai đầu tiên ló dạng, sàn gạch lạnh lẽo sẽ được những tia ánh nắng ấm áp chiếu rọi.
Tiếng chìa khóa mở cửa vang lên leng keng, bên trong căn hộ được bài trí cực kỳ đơn giản. Thậm chí có thể nói là quá đơn giản, không có bất kỳ món đồ nội thất lớn nào, càng không nói đến đồ điện tử. Chỉ có một tấm chiếu trải ở giữa phòng khách, sát tường là bảy, tám hàng chai nước khoáng xếp chồng ngay ngắn, thoạt nhìn cứ ngỡ đó là một bức tường màu xanh lam.
Nhà bếp trống rỗng, thậm chí máy hút mùi được trang bị khi bàn giao nhà còn chưa bóc lớp ni lông chống bụi, phần ni lông bị rách để lộ ra máy hút mùi và bếp từ sáng loáng, rõ ràng là từ khi xuất xưởng đến nay chưa từng được sử dụng.
Thật lòng mà nói, Phù Diệp vừa vào cửa đã bắt đầu thấy hối hận. Không phải vì chê điều kiện sơ sài, mà là với điều kiện hạn chế như vậy, rõ ràng không phù hợp để thêm một người ở ghép, điều này sẽ làm giảm chất lượng cuộc sống vốn đã thấp của Ôn Trọc Ngọc xuống thêm một bậc.
“Nếu cho tôi thuê phòng, cô sẽ ở đâu?”
“Tôi ư?” Ôn Trọc Ngọc xách túi đồ vào nhà, treo chìa khóa lên móc sắt cạnh cửa: “Cô yên tâm, tôi có chỗ ở rồi.”
“Để cô ngủ chiếu...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play