Vào lúc 14 giờ ngày 8 tháng 10, tại Bệnh viện An Khang.
Màu trắng tinh khiết bao trùm khắp nơi, ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu vào, tĩnh lặng và dịu dàng. Dụ Quan Hàn khẽ nhíu khuôn mặt tái nhợt, dù chưa mở mắt đã vô thức sờ soạng quanh giường bệnh. Nhưng rất nhanh, vết thương chưa lành hoàn toàn ở hai vai đã khiến anh nhăn mặt, như bị ê răng.
Dường như cảm nhận được gì đó, Phù Diệp đang gác đầu trên cánh tay ngủ gật tỉnh dậy, trùng hợp bắt gặp đôi mắt ướt nhẹp của Dụ Quan Hàn.
“Chuyện yêu lực, sao không nói cho anh biết?”
“Nói hay không nói thì có gì khác biệt đâu.” Hơn nữa bây giờ chuyện này đã có chuyển biến.
Có lẽ sau này cô có thể tìm một con đường khác, sống dựa vào thần lực, tuy chưa nắm vững phương pháp nhưng chỉ cần có chút manh mối đã đủ để cô cảm thấy tự tin hơn.
“Không khác biệt?” Môi Dụ Quan Hàn tái nhợt, thoáng chút tuyệt vọng: “Chuyện lớn như vậy mà anh còn không có tư cách để biết sao? Từ khi em xuống núi, anh đã nghĩ đây sẽ là một khởi đầu mới cho chúng ta... Nhưng anh đã sai, anh đã sai quá sai.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play