Trong khoảnh khắc, một nhà tù vô hình nào đó từ từ biến mất, để lộ ra khung cửa sổ hướng ra cánh đồng hoang vắng, gió nhẹ cuốn đi mùi kẹo bông gòn ngọt ngào.
Mồ hôi lạnh của Phù Diệp đã chảy dọc sống lưng.
Trong cơn choáng váng, thủy triều du thi tan chảy, các cửa hàng trở lại yên tĩnh, ngay cả cửa kính sứt mẻ cũng sáng bóng như mới. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra đánh anh vẫn có tác dụng, ít nhất anh có thể tỉnh lại.”
“Con điên kia… Mày đặt bom từ lúc nào.”
“Lúc Kế Tống đánh anh đó, đồng đội của tôi đều ở tầng bốn sao?”
Cả người Vệ Thanh Tùng gần như bị máu tươi nhuộm đỏ, nhe răng nhếch mép quay người, không màng vết thương vẫn đang rỉ máu, mặt mày nhăn nhúm lại nhìn Phù Diệp: “Chẳng lẽ mày nghĩ rằng tao chiến đấu một mình sao? Đúng là bọn chúng ở tầng bốn, nhưng cũng không rảnh lo cho mày và Dụ Quan Hàn đâu, hai đứa mày tự cầu phúc đi.”
“Ai đã sai anh gi.ết chúng tôi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play