Phù Diệp tò mò chồm đến gần nhìn thử, anh cũng không giấu giếm, hào phóng cho Phù Diệp xem.
[3. Trường bổ túc buổi tối đường Hoài Sư: Dụ Quan Hàn, người bán vé, phụ nữ mang thai, anh đẹp trai, váy caro đỏ, túi đeo vai]
Ngoài anh ra, sau tên của những người còn lại đều có một mũi tên hướng lên. Anh nhỏ nhẹ giải thích cho Phù Diệp rằng mũi tên hướng lên chứng tỏ họ đã lên xe ở trạm này. So với việc ghi nhớ, anh thích ghi chép bằng giấy bút hơn, vì nó rõ ràng và tiện lợi hơn.
“Bán vé… Chữ đằng sau đọc thế nào?”
Phù Diệp chỉ vào một hàng chữ. Ánh mắt Dụ Quan Hàn chuyển từ đôi mắt trong veo của Phù Diệp sang ba chữ đó, vội vàng lên tiếng: “Quên mất em không đọc được chữ giản thể. Người bán vé.”
Khoảng trống phía sau chữ “người bán vé” có một chữ “loại bỏ” viết bay bướm.
Người bán vé lên xe xong thì vội vàng thu tiền, rồi đứng trong xe liếc nhìn họ. Đợi Dụ Quan Hàn nhìn theo ánh mắt Phù Diệp, anh ta lại vội vàng ôm chặt túi tiền, kéo anh đẹp trai ra chắn trước mặt mình, chỉ để lộ nửa con mắt.
Không nói một tiếng nào nhưng như chứa vạn lời nói, nhờ ánh mắt oán giận đó mà Phù Diệp đã hiểu tại sao người bán vé bị loại bỏ.
Cô nhìn cuốn sổ bìa da màu nâu: “Anh ghi lại những người này, có phải là anh nghĩ nguồn gốc ở trên chiếc xe này không?”
“Ừm.”
Dụ Quan Hàn lật sang trang trước, ghi chép các trạm dừng của chiếc xe buýt này, chỉ có sáu trạm.
Khởi hành từ thị trấn Tề Sơn, trạm thứ hai là trạm thu phí vào cao tốc nơi anh gặp Phù Diệp, trạm thứ ba là trường bổ túc buổi tối trên đường Hoài Sư, tên trạm thứ tư và thứ năm rất bình thường: khu chung cư Bình An, đường Hoa Viên. Trạm cuối cùng tên là Trung tâm Cung ứng Nhân lực Hữu Đạt.
Phù Diệp chỉ vào trạm cuối cùng: “Nhưng tôi nhớ, loa phát thanh nói điểm cuối là Đại Sảnh Hôn Lễ mà.”
“Đây cũng là điều anh băn khoăn.”
Dụ Quan Hàn vẽ một dấu hỏi bên cạnh chữ “Trung tâm Cung ứng Nhân lực Hữu Đạt”: “Đây là chuyến thứ hai anh đi. Chuyến đầu tiên, xe buýt đến Hữu Đạt, tất cả hành khách đều xuống xe, chỉ còn lại mình anh. Xe chạy thẳng về thị trấn Tề Sơn, tức là trạm khởi hành, hoàn toàn không có trạm nào tên là Đại Sảnh Hôn Lễ cả.”
Dụ Quan Hàn xác nhận năm người đều lên xe như đã ghi chép, rồi lại quay lại bản đồ tuyến xe buýt. Nét mực đen nối liền các trạm dường như đang phác họa ra cuộc đời của một yêu quái xa lạ.
Đối tượng nghi ngờ chỉ còn lại bốn người.
Một phụ nữ mang thai, rõ ràng bây giờ đang là mùa xuân cây cỏ xanh tươi mà lại mặc áo len váy dệt dày cộm; một anh đẹp trai tóc bạc đeo tai nghe nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nắm dây kéo; một cô gái mặc váy caro đỏ tươi đang săm soi lớp trang điểm bằng cái gương nhỏ trong hộp phấn, một cô gái búi tóc thấp, đặt tay trên túi đeo chéo màu đen, buồn ngủ gục lên gục xuống.
“Bốn người họ, ai giống yêu quái hơn?”
“Anh không thể…” Phù Diệp đưa ngón tay lướt nhanh, cố gắng tái hiện lại chiêu Dụ Quan Hàn đã dùng ở trạm cao tốc và thành phố vừa rồi: “Trói họ lại, đốt lửa, xong xuôi.”
Dụ Quan Hàn siết tay lại đặt lên môi khẽ cười một tiếng: “Mặc dù tình huống gi.ết nhầm khó tránh khỏi, nhưng nguyên tắc của bọn anh là không làm hại con người hết mức có thể. Bởi vì linh hồn con người rất nhẹ, một khi bị tổn thương, có thể sẽ rất khó đầu thai.”
“Hơn nữa con người cũng không thuộc phạm vi quản lý của Cục Quản lý Yêu quái. Thứ duy nhất anh có thẩm quyền xử lý là linh hồn yêu quỷ.”
“Nếu không phải trong kết giới, trong cuộc sống hàng ngày hoàn toàn không thể nhìn thấy hồn ma con người…”
Dù cho Dụ Quan Hàn có nói thêm chữ nào nữa thì cũng không thể lọt vào tai Phù Diệp, bởi vì trong đầu cô tràn ngập các từ khóa như Cục Quản lý Yêu quái, phạm vi quản lý, anh, thẩm quyền xử lý.
“Anh là người của Cục Quản Lý Yêu Quái?!”