Đêm xuống, trong Đình Ngục đèn đuốc sáng rực, những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ đòn roi và tra tấn trong lao ngục đều bị giam lại dưới tầng hầm.
Giữa những tiếng kêu đó, Nghiêm Tùng tự mình uống rượu, dường như rất bình thản như nước, trên bàn còn đặt một cành hoa đào gãy trên đường.
Nói ra cũng kỳ lạ, Đình Úy nắm giữ toàn bộ Đình Ngục, cả đời giết người không gớm tay, danh tiếng hung ác lại có một sở thích tao nhã như vậy.
“Sư phụ bao năm nay chỉ uống Mai Hoa Tửu, lại còn thích mỗi khi hoa đào nở là bẻ một cành về uống rượu, phong nhã như thế khiến đệ tử vĩnh viễn không theo kịp.” Khương Tín bước vào dưới ánh trăng, trên mặt mang theo nụ cười, tựa như người vừa giết sư huynh không phải là hắn.
Nghiêm Tùng mở mắt, nhìn hắn: “Thấy máu nhiều rồi, tất cần dùng màu sắc đẹp đẽ khác để dưỡng tâm, chờ ngươi đến tuổi ta, sẽ biết giết người như ma là chuyện vô vị nhường nào.”
Cuộc đời hắn dường như đều vô vị, đặc biệt là nửa đời sau.
Khương Tín: “Dưỡng tâm? Ta vẫn cho rằng người vào Đình Ngục vốn dĩ không có tâm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT