Hứa Thanh Kha xoay nhẹ chén trà nơi đầu ngón tay: “Đinh Ngục đến Thông Châu là việc của mấy ngày sau, ta đến Thông Châu cũng là chuyện mười mấy ngày sau, nếu không vội rời Thông Châu, ngoan ngoãn ở lại đây chờ bị bắt, hoặc là tự cho mình trong sạch, hoặc là đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
Lâm Viễn lập tức nói: “Ta là trong sạch! Năm đó vụ án tham ô ở Thông Châu, ta hoàn toàn không hay biết gì, nhất định là có kẻ vu cáo!”
Hứa Thanh Kha: “Trong sạch hay không thì để sau hẵng xét, hiện tại ta chỉ đoán ngươi là đã chuẩn bị rồi. Cho nên trước khi tới, ta đã lấy được một bản quan tịch về Lâm Viễn Đại nhân từ Ngự Sử Đài, trên đó viết Đại nhân khi còn trẻ từng là Thám Hoa lang, điểm này thì giống ta, có điều Đại nhân khí độ phong lưu, vượt xa ta, lại còn được Thái phó nhất phẩm Tô Hách ưu ái, gả con gái độc nhất cho ngươi. Nhưng Tô Hách vốn ủng hộ Thái Tử trước kia, tất nhiên không thể thân cận, cho nên trước khi nhà họ Tô suy bại, vợ của ngươi liền chết rồi, chết đúng lúc, nhờ thế mà Đại nhân thoát được một kiếp. Nhưng dù sao thì người vợ đó cũng để lại cho ngươi một đứa con gái... chính là vị này chăng?”
Nữ tử kia không nhịn được quay đầu lại.
“Để tỏ vẻ không lưu luyến người vợ quá cố, bèn nạp rất nhiều tiểu thiếp, nhưng kỳ lạ là dưới gối vẫn chỉ có một nữ nhi, nếu có tình thì hà tất phải nạp thiếp, nếu vô tình thì không để lại một mụn con cũng thật kỳ lạ.”
Sắc mặt Lâm Viễn biến đổi, nhất thời khó mà thừa nhận mình thương yêu nữ nhi, vì một khi thừa nhận, chẳng phải cũng thừa nhận mình có tình với vợ đã mất? Đó là đại tội! Chết cũng không có chỗ chôn.
Nếu không thừa nhận...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play