Thục Vương nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Kha, Hứa Thanh Kha lại chỉ khẽ mỉm cười: “Làm con cái, tư tâm lớn nhất bất quá chỉ là khiến oan khuất của song thân được rửa sạch, không đáng để hàm oan kẻ vô tội. Huống chi vi thần tự nhận mình thông minh, cũng không muốn để hung thủ thực sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sau khi ngồi trên đống vàng lại còn chê cười thần ngu dốt.”
Hứa Thanh Kha là người thông minh, thiên hạ đều biết, chỉ cần nhìn những vụ án hắn phá ở Giang Đông là rõ, mà những việc như vậy Thục Vương há lại không sai người điều tra qua.
Kẻ thông minh luôn kiêu ngạo, Hứa Thanh Kha cũng không giấu giếm sự kiêu ngạo ấy.
Mà người thông minh này lại không có gốc rễ, hiện tại cũng chẳng dựa dẫm vào thế lực nào.
Người như vậy dùng mới yên tâm.
Đây mới là suy nghĩ thực sự của Thục Vương. Hắn nhìn Hứa Thanh Kha, mỉm cười: “Không ngờ Thám Hoa Lang lại có khí khái như vậy, Chung Nguyên, trước kia ngươi còn không bằng hắn.”
Chung Nguyên cũng đã hơn năm mươi, còn Hứa Thanh Kha chỉ mới hơn hai mươi, chênh lệch quả là quá lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT