Trước khi Hoắc Doãn Diên trở lại biệt quán Thú Lâm đã nhìn thấy từ xa phía trước có tầng tầng lớp lớp thị vệ.
Cả nước Thục có nghi trượng như vậy chỉ có một người.
Phụ vương của hắn quả nhiên thật sự đến rồi!
Hoắc Doãn Diên vừa bước vào cửa liền quỳ xuống hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ vương.”
Thục Vương đang cùng mấy vị lão thần nói chuyện, liếc nhìn Hoắc Doãn Diên một cái, tùy ý gật nhẹ đầu, cũng không bảo hắn đứng lên, giọng điệu hơi nhàn nhạt: “Nghe nói mấy ngày nay ngươi chơi bời rất hả hê, Thái Tử ca và Tam ca ngươi đều đang bận quốc sự, chỉ có ngươi mải mê chơi, mà còn chơi bời chẳng đứng đắn.”
Lời này thoạt nghe như một vị Quân Vương tùy tiện trách mắng Hoàng tử, nhưng trong lòng Hoắc Doãn Diên vốn có tật, tất nhiên giật mình, hơi ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt khinh bỉ châm chọc hoặc hàm ý khó lường của Thái Tử ca và Tam ca hắn, đầu ngón tay khẽ siết vào lòng bàn tay, lộ ra vẻ xấu hổ pha sợ hãi.
“Phụ vương, là nhi thần vô năng, khiến phụ vương mất mặt, cũng không thể thay hai vị ca ca phân ưu, khiến họ thất vọng rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT