Tạ Lâm Vân vốn đã chột dạ, nghe vậy liền nghẹn lời. Trước khi Hứa Thanh Kha lên xe ngựa, vén rèm định vào trong, hắn đột nhiên tiến lên một bước: “Hứa Thanh Kha, lúc ban đầu ta đúng là có lòng riêng, nhưng chưa từng có ý hại ngươi, chỉ muốn thăm dò thực hư của ngươi mà thôi, quả thực đã tổn thương đến đạo nghĩa giữa ta và ngươi, điểm này ta thừa nhận, nếu ngươi giận ta thì cũng là điều nên.”
Tựa như không thể nhìn ra chút dao động nào trên mặt Hứa Thanh Kha, hắn mím môi, chắp tay lại, hạ thấp giọng: “Bất kể thế nào, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, Tam Hoàng tử hay Thái Tử đều chẳng phải người tốt, ngươi có đại tài, tốt nhất nên phát triển theo đường trung lập, chớ dính vào tranh đấu giữa bọn họ.”
Hứa Thanh Kha lặng đi một chút, vì cúi người bước lên xe ngựa nên tóc rủ bên tai, nàng ngoái đầu nhìn Tạ Lâm Vân một cái.
“Ta biết, cho nên hôm nay ta mới đến.”
“Thiên hạ môn sinh, trung quân mà thôi.”
Rèm buông xuống, xe ngựa lăn bánh.
Lần này đến lượt Tạ Lâm Vân tiễn biệt Hứa Thanh Kha, nhưng dường như vẫn là hắn dõi theo nàng rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play