Tháng Chín hoa quế thơm, lại chẳng sánh được vẻ thuần khiết xinh đẹp của hoa mộc phù dung khi nở rộ.
Tạ Lâm Vân trông thấy bên đường từng bụi mộc phù dung nở rộ, rõ ràng rất thuần khiết, nhưng từng chùm từng chùm tụ lại, theo gió bay tản từng cánh hoa, hắn vậy mà lại cảm thấy có vài phần thanh diễm khiến người ta rung động.
Có lẽ là bởi có người dùng đầu ngón tay mân mê cánh hoa rồi cúi đầu cười khẽ.
Tiếng vó ngựa vang lên, những người kia đã rời đi.
Quan đạo khôi phục được vài phần yên tĩnh, Hứa Thanh Kha mân mê cánh hoa mềm mại trên đầu ngón tay, nghe thấy A Thanh từ trong rừng phía sau bước ra, nhắc đến khi nãy gần đó có ám vệ nhà họ Tạ, từng người đều có võ nghệ chẳng thua gì cao thủ giang hồ.
Nền tảng của Tạ gia có thể thấy được đôi phần.
“Tạ gia thật sự có căn cơ là ở chỗ có thể khiến cựu Tể tướng Mạnh Tùng Lâm thu nhận Tạ Lâm Vân làm đồ đệ. Năm đó Tạ lão gia cũng là đại quan viên nhị phẩm, chưa đến tuổi cáo lão đã sớm lui khỏi quan trường, thế nhân đều nói là phạm phải điều kiêng kỵ của Quân Vương nên bị ghét bỏ, nhưng những người ngâm mình trong chốn quan trường nhiều năm mà còn có thể sống để cáo lão, từng người một đều không thể xem thường.” Hứa Thanh Kha nhìn sắc hoa hồng phơn phớt trắng trên cánh hoa, thế gian này muôn màu muôn vẻ, nhưng lại vì pha trộn cùng nhau mà có kẻ cảm thấy hồng trần rối loạn.
“A Thanh, ngươi có biết vì sao Phật gia Đạo gia lại gọi nhân gian là hồng trần?”
“Không biết.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT