Khương Tín đã từng thấy nhiều ánh mắt của Hứa Thanh Kha. Dẫu trong mắt người khác, ánh mắt của Hứa Đại Nhân thường lạnh lùng, vô tình, sắc sảo và cũng đẹp đẽ, nhưng hắn lại có thể nhìn ra những sắc thái khác nhau trong đó: như u buồn, mệt mỏi, vui vẻ, dịu dàng, hay như ánh mắt vừa khinh bỉ vừa bao dung khi nhìn Kim Nguyên Bảo.
Đúng vậy, lúc này ánh mắt Hứa Thanh Kha là khinh bỉ trước, bất đắc dĩ sau, rồi cuối cùng là bao dung.
Khương Tín với trí óc siêu phàm và khả năng quan sát tinh tường đã nhanh chóng tưởng tượng ra hành trình suy nghĩ của Hứa Thanh Kha, hẳn là: “Hắn ngu ngốc đến thế sao! Thôi được, hắn vốn ngu ngốc thế! Ừm, hắn đã ngu ngốc đến mức này rồi…”
Khinh bỉ, bất đắc dĩ, bao dung…
“Nếu ngươi chịu thương ta như thương Kim Nguyên Bảo, ta có thể miễn cưỡng tha thứ cho ánh mắt nhìn ta như nhìn kẻ mắc bệnh ngu si này.”
Khương Tín nghiêm túc đưa ra yêu cầu.
Hứa Thanh Kha không hiểu hắn lấy đâu ra tự tin, “Nguyên Bảo không chạy lên giường lăn qua lăn lại, nó chỉ lăn dưới đất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT