Bách tính đối với chuyện này không thiên vị bên nào, chỉ cảm thấy những ân oán giữa quan với quan thực là một vở kịch lớn.
“Bổn quan tự nhiên biết Trương đại nhân là vô tội, ngoại trừ chuyện tham ô ngân lượng tu sửa kênh mương, quân lương, lại còn coi mạng người như cỏ rác, gây ra bảy vụ liên quan đến mạng người, thì ngài quả thật không phạm lỗi gì lớn. Tuy hồ sơ bên Thanh Hải bổn quan còn chưa kịp xem, nhưng nghĩ chắc cũng chỉ là mấy chuyện vặt mà thôi...”
Hứa Thanh Kha chậm rãi nói, đầu ngón tay đặt lên xe tù, móng tay trắng như tuyết chạm vào vết máu loang lổ trên đó.
Nàng tiến đến gần Trương Hằng, đối diện nhau.
“Nhưng kẻ trên trời để tâm cũng không phải mấy chuyện vặt vãnh của ngươi, mà là rốt cuộc ngươi vì ai mà làm những chuyện vặt vãnh đó. Tiện thể nói luôn, số tiền các ngươi đưa cho ta, bổn quan không dám nhận, đã đưa cho một người khác.”
Sắc mặt Trương Hằng đại biến, rốt cuộc cũng hiểu: đây không phải là Hứa Thanh Kha muốn trị bọn họ, mà là Quân Thượng!
Thiên hạ này, còn có ai có thể từ dưới tay Quân Thượng cứu người?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play