Trong đầu Hứa Thanh Kha suy nghĩ rối ren, nhưng cũng nói với Triệu Khâm:

 “Ra rồi cũng bận, sẽ không vội đi tìm ngươi.”

Triệu Khâm không nghe ra ẩn ý trong lời Hứa Thanh Kha, chỉ đáp:

 “Vạn nhất hắn không bận thì sao?”

Hứa Thanh Kha quay đầu liếc hắn một cái:

 “Vậy thì khi đó hắn đã là một kẻ chết rồi.”

Cái gì? Triệu Khâm sững sờ.

“Ba ngày tới đừng ra khỏi cửa, ở yên trong nhà.”

“Họ sẽ tới tìm ta?!!”

Hứa Thanh Kha đặt bút xuống:

 “Quan phủ sẽ tới tìm ngươi, còn ngày mai mốt là sinh thần của Phương tỷ.”

Triệu Khâm sững người một chút, rồi gật đầu.

Trước kia hắn từng xem thường đại tẩu thô kệch, giờ thì lại cảm thấy ca ca nhà mình đời trước chắc đã tu ba đời mới lấy được một người vợ tốt như thế, không chỉ tốt mà còn có người lợi hại đứng sau che chở.

Hắn nhất định phải tôn kính a.

Đương nhiên rồi, đến ngày hôm sau nữa, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ những lời trước đó của Hứa Thanh Kha có ý gì.

Thi thể không đầu của vụ án mạng đã bị lột sạch quần áo được phát hiện, thủ cấp cũng đã tìm thấy, hơn nữa còn bắt được hung thủ chủ mưu tại trận — vụ án mạng thi thể không đầu từng khiến các huyện lân cận kinh hồn táng đảm rốt cuộc cũng đã phá được!

Người chết chính là Hắc Tử, kẻ mồ côi cha mẹ nhưng lại có gia cảnh giàu có trong trấn, mà chủ mưu sau màn không ngờ lại là ngục tốt của nha môn huyện Định Viễn!

Cả huyện Định Viễn chấn động.

Chứng cứ rành rành, ngục tốt không thể chối cãi, chỉ có thể cúi đầu thú nhận vì đánh bạc mà thiếu nợ đám người Lão Lại một khoản nợ lớn.

Mà tên Hắc Tử này… Triệu Khâm từng nhắc tới một lần trước mặt Hứa Thanh Kha.

So với ai khác, Triệu Khâm là người kinh ngạc nhất, hắn quỳ dưới công đường làm chứng bản thân cũng giống Hắc Tử mắc nợ đám người Lão Lại vì đánh bạc, mà Hắc Tử nợ tới tận năm trăm lượng bạc – một con số khổng lồ.

Lúc Trịnh Hoài Vân tuyên bố kết án, trong lòng Triệu Khâm bỗng nhớ tới một chuyện.

Tựa như từ khi hắn trông thấy thi thể không đầu đó, rồi đến ngày hôm ấy hỏi Thanh ca nhi — y tựa hồ đã sớm đoán ra chuyện của Hắc Tử và ngục tốt, cùng cả Lão Lại.

Phải rồi, Lão Lại hiện vẫn còn đang bỏ trốn!

Vụ án mạng thi thể không đầu đã phá, chỉ tiếc là một trong những kẻ chủ mưu – Lão Lại – lại đào tẩu.

Nha dịch phụng mệnh lùng bắt trong huyện, trong chốc lát cả huyện thành xôn xao, người người lo sợ Lão Lại sát nhân đang ẩn nấp bên cạnh mình.

Nhưng một cuộc truy bắt kéo dài suốt ba bốn ngày, không chỉ khiến lòng dân lo lắng mà còn khiến niềm vui khi bảng đề danh khoa khảo được công bố cũng giảm đi không ít.

May thay đến ngày thứ năm thì bắt được, Lão Lại bị bắt với bộ dạng chật vật đầy bụi đất, không hiểu tại sao mình đã trốn vào căn nhà hoang sau bãi tha ma ngoài thành rồi mà vẫn bị nha dịch túm gọn, quả thực vô lý.

Hắn không biết, từ lúc bị thả khỏi ngục, hắn đã bị theo dõi rồi.

Thả hắn chẳng qua chỉ là để tạo ra một không khí căng thẳng gió thổi cỏ lay, khiến một vài kẻ từ nơi khác tới với ý đồ khác nhau không khỏi cảm thấy bất an.

Các đồng sinh vừa đỗ thi huyện có đủ tư cách vào thi phủ thì cần thời gian chuẩn bị, thi phủ tổ chức vào tháng Năm, cũng chỉ còn một hai tháng, những kẻ có điều kiện đã sớm lên đường tới phủ Trí Định rồi.

Tỉ như Hàn Khôn cùng Lý Thân, đã rời đi từ hai ngày trước.

Việc này là do Triệu Cương nghe ngóng được ở chợ, bọn họ không phải muốn đuổi Hứa Thanh Kha đi, chỉ sợ làm lỡ dở chuyện của y.

Đi sớm đến phủ Trí Định, sớm làm quen, sớm chuẩn bị, cũng hơn là tới lúc đó hấp tấp vội vàng lên đường mà đi.

Nhưng người Triệu gia lại nghĩ lại: con cháu nhà nghèo ở phủ Trí Định ở thêm một ngày là tốn thêm một ngày chi tiêu, mới khiến về sau phải vội vã lên đường, cũng như bao tú tài nhà nghèo lên kinh dự khảo thí.

Con cháu nhà có tiền đều đi từ sớm.

Hứa Thanh Kha xuất thân hàn môn, tự nhiên không có bao nhiêu tiền, không vội vã lên đường cũng không sai.

Chỉ là sau khi Hứa Thanh Kha rời khỏi Triệu gia, Ngưu Khánh mở gói lương khô tỷ tỷ mình đưa, thấy bên trong ngoài bánh lớn ra, còn có bạc.

“Thanh ca nhi, đây là……”

Hứa Thanh Kha nhìn thấy thỏi bạc mười lượng, ánh mắt khựng lại một chút, nói: “Về sau hãy nói với tỷ tỷ ngươi, mười lượng này ta nhận rồi.”

Trên tay nàng vẫn còn chút tiền, so với Ứng Thành An thì khá hơn nhiều, nhưng quả thực cũng không dư giả, chỉ là mười lượng này bất kể là Triệu gia cảm tạ nàng, hay là tâm ý của Ngưu Phương, nàng đều nguyện ý nhận.

Cái trước là chuyện đương nhiên, cái sau là tấm lòng vẫn còn đó.

Ngưu Khánh cũng vui khi thiếu niên ấy chịu nhận bạc, hắn chỉ sợ Thanh ca nhi tự làm bản thân đói khổ, nhìn y mỗi ngày ăn có từng ấy chút……

“Êy, Thanh ca nhi, ngươi đi đâu vậy, đường bên này mà.”

Hứa Thanh Kha quay người, hướng về Ngưu Khánh nói: “A Khánh, ta phải đi phủ Trí Định rồi.”

Ngưu Khánh nhất thời không tiếp nhận nổi, cứ thế mà đi rồi sao?

“Nhưng…… ngươi phải đi sớm thế ư? Không thể muộn hơn chút sao? Không về thôn một chuyến trước đã?”

“Trong thôn chỉ có hai người cần ta từ biệt, một là Ngưu thúc, mấy hôm trước ta đã nói với ông ấy, người còn lại là ngươi.”

Ngưu Khánh vốn có chút buồn bã, nghe Hứa Thanh Kha nói như vậy liền cảm thấy vui lên, “Phải rồi, ta Ngưu Khánh chính là hảo huynh đệ của ngươi Hứa Thanh Kha, là huynh đệ tốt nhất! Ta……”

Nhưng hắn bỗng cảm thấy không nỡ, “Ngươi một mình lên đường sao, hay là về thôn cùng ta trước, ta cầu phụ thân ta đi phủ cùng ngươi, ta có thể bảo vệ ngươi mà.”

Hứa Thanh Kha lặng lẽ nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “A Khánh, ngươi đã lớn rồi, chúng ta đều đã lớn cả.”

Ngưu Khánh trong khoảnh khắc thất thần, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu, “Vậy khi nào chúng ta có thể gặp lại?”

Khi nào mới gặp lại? Hứa Thanh Kha mím môi, đáp: “Sau thu, giữa tháng Chín.”

A, đúng rồi, thi xong là được gặp lại rồi!

Ngưu Khánh mừng rỡ, đưa tay nắm thành quyền, đưa ra giữa không trung, Hứa Thanh Kha sững người một chút, cũng mỉm cười, đưa tay ra.

Nắm tay đối nhau.

Đây là khí khái giữa những bậc trượng phu, cũng là tình nghĩa giữa những nam nhân.

Hứa Thanh Kha xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Ngưu Khánh buồn bã, xoay người đi vào quán ăn mua ít điểm tâm, vừa ăn vừa quay về nhà.

——————

Hứa Thanh Kha dự định đi đường thủy, huyện Định Viễn cách phủ Trí Định không xa không gần, đi đường bộ thì mất năm sáu ngày, nhưng đi đường thủy thì chỉ mất một ngày.

Vừa hay huyện Định Viễn có đường thủy thông hành, khéo mà thành.

Hứa Thanh Kha tới bến tàu, thấy mấy chiếc thuyền vẫn còn neo bên bờ.

Tự nhiên không phải là loại thuyền lâu to lớn, mà là loại thuyền ô bồng có mui nhỏ thường thấy trong huyện thành.

Hứa Thanh Kha nộp ba mươi văn tiền, lên thuyền, chẳng bao lâu lại có một phụ nhân bồng con cùng trượng phu mình lên thuyền, hình như là tới huyện Định viếng thăm người thân, còn đang trò chuyện về chuyện phụ mẫu mình.

Trên thuyền hiện cũng chỉ còn lại bốn chỗ trống.

Hứa Thanh Kha tuổi còn trẻ, dung mạo lại xinh đẹp, đứa trẻ tầm năm sáu tuổi kia liền tò mò nhìn chằm chằm nàng, thỉnh thoảng còn kéo kéo vạt áo nàng, phụ nhân có phần áy náy, kéo tiểu đồng lại, rồi hướng Hứa Thanh Kha xin lỗi.

"Không sao." Hứa Thanh Kha mỉm cười nhạt với đứa trẻ, chẳng bao lâu liền nghe bên ngoài thuyền có người gọi thuyền phu xin lên thuyền.

Thuyền phu vốn đang đợi khách cho đầy chỗ, bèn cười hớn hở đáp ứng, thu lấy tiền, ba người bước vào trong khoang thuyền.

Ba người kia thân hình cao lớn, dáng vẻ hung hãn dữ tợn, ba người một nhà kia liền có phần sợ hãi, bất giác dịch người ngồi vào bên trong, cũng vừa khéo nhường chỗ cho ba người nọ, vì vậy kẻ có sắc mặt lạnh lẽo nhất trong bọn liền ngồi ngay đối diện Hứa Thanh Kha.

Hứa Thanh Kha liếc nhìn ba người, sau đó quay đầu nhìn dòng nước tĩnh lặng ở phía đuôi thuyền.

Trong lòng nàng thầm nghĩ — thật là xúi quẩy, lại trùng hợp gặp phải nhóm người lữ hành mà Khương Tín muốn đối phó.

Vốn đoán rằng nhóm người đó bởi vì chuyện của Lão Lại mà tất sẽ nhân cơ hội rời khỏi Định Viễn huyện, mà Khương Tín chắc chắn cũng đã bày sẵn thiên la địa võng, đạt được như ý nguyện, nào ngờ vừa quay đầu lại, nàng đã cùng nhóm kia chen chung một chiếc thuyền ô bồng.

Đây chẳng phải là vận số đen đủi sao?

Có điều trong ba người này có một kẻ hình như chính là đầu lĩnh của nhóm lữ hành kia, hắn có mặt ở đây, vậy Khương Tín là đã để lọt lưới hắn, hay là…

Hứa Thanh Kha vừa nghĩ vậy, lại nghe thấy: “Thuyền phu, còn chỗ không? Tại hạ gấp rút lên đường đây.”

“Có chứ, chỉ thiếu một vị nữa là đầy khách, quan nhân đến thật là đúng lúc a!”

Vị khách cuối cùng bước lên thuyền, ánh mắt đảo qua một vòng, liền dừng lại trên người Hứa Thanh Kha.

“Ồ hô, Tiểu Hứa, hữu duyên a.”

Thái độ lỗ mãng, quen thuộc ấy khiến sáu người còn lại đều liếc nhìn qua lại giữa hai người.

Đặc biệt là nam tử lạnh lẽo kia hơi hơi nheo mắt, lặng lẽ đánh giá Hứa Thanh Kha cùng Khương Tín.

Hứa Thanh Kha biết đối phương đang dò xét hai người, bèn quay mặt đi, làm như không quen biết Khương Tín.

Một trong ba nam tử liền lập tức nhìn chằm chằm Khương Tín, tên nam nhân này…

“Ái, Tiểu Hứa, ngươi sao không để ý đến ta, chẳng phải chỉ lừa ngươi đi uống một chầu hoa tửu thôi sao, thế mà đã giận rồi.”

Tên này... Hứa Thanh Kha vốn đã biết cần phối hợp với hắn mới có thể toàn thân lui khỏi, nhưng cũng không ngờ tên này lại vô sỉ đến vậy.

Song nàng giờ đây chỉ có thể phối hợp.

“Chỉ là uống rượu thôi, chẳng có gì đáng giận, giận là giận ngươi bất lực, lại còn bắt ta thay ngươi gánh vác.”

Nàng ngừng một chút, lộ ra vẻ khó xử lại hối hận: “Ta là người đọc sách đi thi, ngươi như vậy là muốn hại ta sao!”

Trên thuyền liền vang lên tiếng cười, phụ nhân kia mặt đỏ bừng vì thẹn.

Ngay cả thuyền phu cũng nhịn không được cười, đánh giá Khương Tín từ trên xuống dưới — nhìn không ra a, dáng người cao lớn thế mà lại là cái giá đỡ hoa.

Trong ba người nọ hiển nhiên có hai kẻ từng lui tới nơi Tường Hoa Ngõ Liễu, sắc mặt hiện rõ vẻ khinh thường, chỉ có nam tử lạnh lẽo kia thần sắc không đổi, chỉ nhàn nhạt nhìn Khương Tín một cái, ánh mắt lướt qua khe ngón tay nơi hổ khẩu của hắn, lại thấy thân thể hắn lúc nhảy lên thuyền có phần lảo đảo.

Không luyện binh khí, thân pháp cũng không vững, không phải người có căn cơ võ nghệ.

Đã không phải luyện gia tử, bất kể chiêu số thế nào, rốt cuộc vẫn nằm trong tay hắn nắm giữ.

Cho nên hắn cũng thu hồi ánh nhìn.

Khương Tín mặt dày mày dạn tiến lại gần Hứa Thanh Kha.

“Êy, Tiểu Hứa, ngươi xích vào một chút, chúng ta ngồi cùng nhau đi.”

Rồi hắn liền ngồi sát cạnh Hứa Thanh Kha.

Tay lại vỗ một cái lên đùi Hứa Thanh Kha.

Hứa Thanh Kha lập tức nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play