“Triều đình có quy định, cầu đá bản phẳng tại các thôn trong huyện, khoảng cách khe hở không được vượt quá hai tấc, hung thủ lột sạch thi thể người chết như vậy, áo ngoài quần ngoài cộng thêm áo lót cùng giày, tất nhiên không thể nào vứt lung tung, nếu không y phục trôi dạt ra, bị cành nhánh trong dòng sông móc phải há chẳng phải sẽ dễ bị phát hiện, cho nên sẽ buộc lại thành một bó, bó này có thể trôi theo dòng nước, nhưng không thể ra khỏi huyện Định Viễn, bởi vì sẽ bị kẹt trước khe hở cầu đá bản ở thôn Thủy Đầu này.”

Trịnh Hoài Vân ngẩn ra, rồi vỗ tay một cái, “Đúng rồi! Sao bổn quan lại không nghĩ đến chứ! Tên hung thủ này tưởng mình thông minh, nào ngờ lại đúng là…”

Hắn tươi cười không giấu nổi, đang định khen Hứa Thanh Kha, lại thấy nàng nói tiếp:"Nhưng cũng có khả năng không tìm được, bởi vì gần cầu đá mỗi sáng đều có phụ nhân ra giặt đồ, rất có khả năng bị những phụ nhân ấy nhặt đi rồi, đến lúc đó cứ sai nha dịch đến trong thôn hỏi một lượt là được."

Trịnh Hoài Vân theo bản năng gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, những phụ nhân ấy thường ngày tiết kiệm, thấy y phục không hư hại tự nhiên sẽ nhặt, có khi còn đem ra dùng, nhưng chỉ cần bổn quan phái người nói đó là y phục người chết, bọn họ tất sẽ giao nộp lại.”

Trên có thể tra nơi người chết bị sát hại, dưới có thể tìm ra nơi y phục bị lột bỏ, đây chẳng phải là một bước đột phá to lớn hay sao!

Trịnh Hoài Vân thật không ngờ đêm nay lại có thu hoạch như thế, nhìn Hứa Thanh Kha mà hai mắt như phát sáng.

Lý Thân thấy cảnh này thì cảm thấy không được tự nhiên, nhịn không được lên tiếng: “Nhưng ngươi lúc trước đã nói hung thủ đã bị đại nhân bắt được rồi, ý đó là sao? Ngươi còn chưa nói rốt cuộc hung thủ là ai!”

Hứa Thanh Kha liếc hắn một cái, hàng mày thanh tú kia, đôi mắt như lưu ly nhàn nhạt ấy khiến Lý Thân càng thêm không yên.

Những người khác dĩ nhiên cũng nghĩ tới điểm này, càng nhìn Hứa Thanh Kha thêm phần chăm chú.

“Ta đã hỏi qua Triệu Khâm, hắn khi ấy vội vàng thoáng thấy người chết, cảm thấy cao chừng bảy thước, thể trạng cường tráng, vì mới chết chưa lâu, da thịt vẫn còn trắng mịn, không thô ráp, hẳn là một nam tử thành niên tuổi còn trẻ, điểm này có thể để ngỗ tác xác nhận. Hung thủ giết người rồi lột y phục hoặc chặt đầu, chỉ có một mục đích, chính là sợ người khác nhận ra y. Tại sao lại như vậy? Điều đó cho thấy người chết là người bản huyện, có đặc điểm khiến dân trong huyện nhận ra, nếu là người ngoài ai thì mà quan tâm, ai có thể nhận được? Đã là người bản huyện, vụ án không đầu này xảy ra đã lâu, đại nhân tất nhiên đã ban bố cáo thị nhưng không ai đến nhận xác, chứng tỏ người chết không có người thân, giao du cũng rất ít, là một kẻ không thân thích trong huyện. Tuổi còn trẻ, cao bảy thước, trong nhà không ai, ăn mặc nổi bật, gia cảnh không tồi, sống an nhàn sung túc, thường ngày có người biết đến trong huyện nhưng từ sau khi án mạng xảy ra thì không còn xuất hiện, một nam tử thành niên như vậy, trong huyện có nhiều người đáp ứng đủ những điều kiện ấy không?”

Trịnh Hoài Vân hít sâu một hơi, “Không nhiều, rất ít! Sao bổn quan lại không nghĩ ra chứ! Nhưng… thân phận hắn e là vẫn phải điều tra mới biết được, làm sao ngươi có thể biết được hung thủ là ai?”

Hắn vẫn chưa quên lời ban nãy Hứa Thanh Kha thốt ra, quả thực khiến người ta giật mình.

“Vì ta đang ở nhà Triệu Khâm.”

Lại kéo về Triệu Khâm rồi!?

Ứng Thành An lần này thật sự cảm thấy mình không nhìn thấu Hứa Thanh Kha, không, phải nói là từ đầu đến giờ chưa từng nhìn thấu được nàng.

Người này… giống như một hồn ma cái gì cũng biết.

Nam tử huyền y đã uống xong chén rượu thứ ba, đang rót chén thứ tư.

Nhưng không ai để tâm đến hắn.

“Người chết này không chỉ gia cảnh không tệ, có chút tiền bạc, lại không có công việc đứng đắn, nếu không đã có người quan tâm đến tung tích của hắn, có tiền nhưng không có việc làm nghiêm chỉnh, mấy ngày đó lại qua lại khu bắc ngoại thành, đại nhân không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?”

Hứa Thanh Kha nhìn Trịnh Hoài Vân, hắn hé miệng như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng trầm giọng đáp: “Mấy ngày ấy là kỳ thì huyện, trừ những nông hộ sinh sống gần đó, thanh niên thường sẽ không đến khu đó, chỉ có một số người nhân cơ hội này tụ tập đánh bạc lén lút, tên người chết này có tiền, lại không có nghề nghiệp ổn định, lại thiếu người thân quản giáo, nhiễm phải tật cờbạc cũng không có gì lạ, nếu vì thế mà nảy sinh tranh chấp rồi bị sát hại càng không lạ! Mà trước đó ta vừa hay đã mang người triệt hạ ổ đó, không chừa một ai, cho nên ngươi mới nói bổn quan đã bắt được hung thủ!”

Hứa Thanh Kha gật đầu, Trịnh Hoài Vân lại hít sâu một hơi, đột nhiên đứng phắt dậy, “Bổn quan lập tức đến ngục giam!”

Triệu Khâm à Triệu Khâm, không ngờ lại là phúc tinh của hắn!

Hắn xoay người định đi, lễ nghi cũng chẳng buồn để tâm nữa, thì nghe thấy Hứa Thanh Kha nói:

 “Đại nhân vẫn là không nên quá vội thì hơn.”

Vì sao? Hắn quay người lại.

“Trước đó ta từng nói với Triệu Khâm, đám người tham dự sòng bạc kia phần lớn chẳng có mấy kẻ có bản lĩnh, đều là hạng chuột kiến cả, nhưng sau đó nghĩ tới thủ đoạn tàn độc cùng cách xử lý đuôi sạch sẽ của vụ án mạng này, ta lại tưởng mình đã nghĩ sai, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, kỳ thực cũng không sai.” Hứa Thanh Kha ngẩng đầu, nhìn về phía Trịnh Hoài Vân.

Lời ấy nghe thật kỳ quái, Trịnh Hoài Vân vô thức siết chặt thần kinh.

“Trong chuyện cờ bạc, mâu thuẫn từ trước đến nay đều phát sinh giữa kẻ thắng và kẻ thua. Triệu Khâm từng nói, phương thức đánh bạc của bọn họ là mở sòng, thắng là chủ sòng, thua là người chơi, hắn biết rõ bọn chủ sòng như Lão Lại xưa nay chỉ dám làm mấy việc như chặt ngón tay dọa người, nào có gan đẩy người ta vào đường chết. Loại người thế này nếu dám chém đầu đã là cực hạn, để bọn họ xử lý sạch sẽ phần sau mà không để lộ dấu vết, không gây gió động cỏ lay, quá khó. Phía sau nhất định phải có một người quen thuộc quy trình làm việc của nha môn, lại tàn nhẫn độc ác, làm quân sư chỉ đạo. Loại người như vậy... thực ra cũng chẳng nhiều.”

Đúng là chẳng nhiều, nhưng cũng chẳng ít.

“Ngươi nghi ngờ có người đang làm việc trong nha môn cấu kết với đám chủ sòng kia?” Lúc này Trịnh Hoài Vân không thể không nghiêm túc, ngay cả chút vui mừng cũng chẳng còn.

“Nếu là người trong nha môn, bản quan đi quét sạch đám cờ bạc kia, sao hắn lại không báo tin!” Đây là lần đầu tiên trong buổi tối nay Trịnh Hoài Vân phản bác lời Hứa Thanh Kha.

Bất kể là sư gia, ngỗ tác hay là nha dịch, tất cả đều biết chuyện hôm đó phải dẹp ổ cờ bạc, làm sao lại không báo tin, lại còn bị bắt một mẻ thế kia.

Hứa Thanh Kha nghiêng đầu đáp: “Đại nhân đã nghĩ được đến đây, vậy thì càng dễ tìm người hơn. Một kẻ quen thuộc quy trình làm việc trong nha môn, lại vừa hay không biết hôm đó nha môn hành sự ở bên ngoài, thì có thể đang đảm nhiệm vị trí gì?”

Trịnh Hoài Vân ngẩn người, rồi chậm rãi nói: “Canh giữ nhà lao! Bởi vì trông giữ ngục thất vô cùng quan trọng, ba ngày luân phiên một lần, ăn ở đều trong lao ngục, bởi vậy không biết chuyện bên ngoài.”

Ngừng một chút, “Muốn xác nhận điểm này, chỉ cần bản quan quay lại tra xem những người như Lão Lại trong ngục có sống thoải mái, có ai tiếp tế cho hay không là được.”

Đã khoanh được đến mức này, nếu còn tra không ra người thì cái chức huyện lệnh này hắn cũng không cần làm nữa.

Thế nhưng…

“Hứa Thanh Kha, hôm nay quả thật bản quan đã mở rộng tầm mắt rồi! Ngươi thật là lợi hại!”

Một huyện lệnh mà lại khen ngợi một thiếu niên mới chỉ vừa đỗ án thủ, vừa đặt bước đầu tiên trên con đường khoa cử thế này…

Thật đáng sợ!

Thế nhưng Hứa Thanh Kha còn đáng sợ hơn! Chưa từng đến hiện trường, chưa từng thấy thi thể, vậy mà chỉ dựa vào vài lời vụn vặt của Triệu Khâm đã có thể gỡ từng sợi tơ, phân tích chuẩn xác đến thế, dù không phải thần quỷ thì cũng xứng đáng đứng trên đám người tầm thường.

Đúng là nhân tài!

Mà Trịnh Hoài Vân lại không hề có nửa phần miễn cưỡng, chỉ có sự chấn động khó giấu và cẩn trọng trong đáy lòng.

Những người khác sao lại chẳng giống thế?

Hứa Thanh Kha: “Đại nhân nói đùa rồi, rất nhiều chuyện đều là trùng hợp, ta chỉ vừa khéo ở trọ tại nhà Triệu Khâm mà thôi, nhân duyên khéo hợp.”

Trịnh Hoài Vân bỗng nhiên cười lớn, “Hay cho một câu ‘nhân duyên khéo hợp’! Ngươi, bản quan ghi nhớ rồi!”

Hắn quay người muốn rời đi…

“Muộn thế này rồi, đại nhân cần gì phải nhọc thân đi tra xét đám cờ bạc cùng ngục tốt kia nữa, ngày mai chỉ cần loan tin là đã tìm được quần áo, muốn tra xét đến vùng ngoại thành phía Bắc, tự khắc sẽ có kẻ ngồi không yên mà đi đào đầu người ra, người tang vật đều có đủ là được rồi.” Nam tử huyền y mỉm cười đứng dậy, ngón tay thon dài móc lấy vò rượu, tay vươn ra, nghiêng vò, rượu rót đầy chén trước mặt Hứa Thanh Kha.

Chén rượu đầy tràn.

Hắn vóc dáng cao lớn, lúc đứng dậy cúi người rót rượu cho Hứa Thanh Kha thì khó tránh khỏi mang đến cho nàng đang ngồi một cảm giác áp lực.

“Ngươi cảm thấy thế nào, Thanh Kha tiểu huynh đệ~”

Hứa Thanh Kha ngẩng mắt, chạm vào ánh nhìn của đối phương.

Nàng mới phát hiện người nam nhân này tuy diện mạo không phải loại tuấn tú nổi bật, nhưng lại có đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp.

Vừa thanh tú siêu phàm, lại lẫn vào vài phần rực rỡ quyến luyến như thể đã nhuốm men say.

Có lẽ là do ánh lửa từ trụ đèn bên cạnh đình chiếu tới?

Hứa Thanh Kha cụp mắt, hơi mím môi, tay nâng chén, kính lễ hồi đáp: “Rất tốt.”

Nàng nói “rất tốt,” thoạt nghe như hòa thuận phụ họa, nhưng lại lộ ra vài phần qua quýt rõ rệt, dường như đang nói với hắn — nàng không muốn sinh thêm rắc rối.

“Ta họ Khương tên Tín, hân hạnh, không rõ tôn danh các hạ là…”

Ơ… chẳng phải vừa gọi nàng là Thanh Kha tiểu huynh đệ sao? Người này cố ý trêu ghẹo nàng à?

Ứng Thành An cùng mấy người khác không biết thân phận của Khương Tín, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ cần nhìn sắc mặt kinh ngạc của Trịnh Hoài Vân khi nhìn Khương Tín lúc này là hiểu.

Hứa Thanh Kha khẽ cười: “Hứa Thanh Kha.”

“Hân hạnh gặp mặt, Tiểu Hứa.”

Tiểu Hứa? Hứa Thanh Kha liếc hắn một cái, uống cạn chén rượu, không nói thêm gì, vẫn lạnh nhạt như trước, cứ như người vừa phân tích vụ án tỉ mỉ ban nãy không phải là nàng.

Khương Tín bật cười, quay người nhấc bình rượu, lại rót thêm một chén, rồi quay lại nhìn Hứa Thanh Kha, dường như có phần kinh ngạc.

“Ái chà, Tiểu Hứa, ngươi đã uống hết một chén rồi à? Ta còn muốn cùng ngươi đối ẩm một chén nữa.”

Quả nhiên, vị Khương đại ca này e rằng cực kỳ thưởng thức Hứa Thanh Kha rồi!

Chỉ là kiểu kết thân vì thưởng thức thế này sao lại khiến người ta thấy có phần gượng gạo.

Tựa như…

Hàn Khôn chợt nhớ ra một việc, người này lai lịch không nhỏ, trước đây hắn từng nhiều lần đi cùng, người kia rõ ràng nói cười không lạnh nhạt, nhưng chưa từng mời hắn uống rượu.

Hắn từng thấy đối phương uống không biết bao nhiêu lần rượu, nhưng chưa từng được mời lấy một lần! Đây đã là một thái độ rồi!

Hắn lập tức lạnh cả sống lưng — chỉ sợ bản thân đã cô phụ kỳ vọng của đại ca rồi.

Hắn hoảng hốt nhìn về phía Hứa Thanh Kha, lại như chợt nhận ra — kẻ hai lần đứng đầu kỳ khảo thí này đúng là dung mạo xuất chúng thật.

Còn người đang bị “mời rượu” — Hứa Thanh Kha thì chăm chú nhìn Khương Tín, đầu ngón tay khẽ gõ bàn, “Thân thể ta không khỏe, không thể uống nhiều, các hạ thật sự muốn ta uống thêm sao?”

“Ngươi đã nói vậy rồi, vạn nhất ngươi gục xuống, ta lại phải chịu trách nhiệm, tự nhiên là không dám.” Khương Tín ngón tay móc lấy chén rượu, tự uống cạn, sau đó mỉm cười nhìn Hứa Thanh Kha, ánh mắt lộ ra vài phần ngông nghênh lếu láo.

Ban nãy thì lạnh lùng ít lời, thâm sâu khó lường, giờ đây lại lộ ra chút bất kham lêu lổng, người này dường như mang hai gương mặt, khiến người ta khó mà phòng bị.

Hứa Thanh Kha nghiêng đầu thoáng thấy sắc mặt Trịnh Hoài Vân, kinh nghi*? Hay dè chừng? Nàng cụp mắt, không nói gì thêm.

*kinh ngạc + nghi ngờ

Ăn uống đến đây, vụ án cũng xem như có thể phá được rồi, mọi người tự nhiên có thể giải tán.

Chỉ là trước khi rời đi, Trịnh Hoài Vân có nặng có nhẹ nhắc nhở mấy vị thí sinh rằng vụ án này liên quan tới nhân mạng, không được tiết lộ nửa lời.

Trong số mấy người dự thi, phần lớn đều hữu ý vô ý liếc nhìn Lý Thân, Ứng Thành An và Hàn Khôn, ba người phản ứng mỗi kẻ một khác, ngoài vẻ mặt khó coi, Lý Thân còn tức giận vung tay áo bỏ đi.

Trái lại, Ứng Thành An lại rất thân thiện, hướng về phía Hứa Thanh Kha chắp tay thi lễ rồi mới rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play