Lý Vân tung ra "chiêu cuối". Lý Minh Hi kinh hãi, cái card màn hình kia tận mấy ngàn tệ, em gái anh ta đây là "chơi lớn" rồi! Lời đã nói đến nước này, đương nhiên Lý Minh Hi không tiện từ chối nữa, chỉ có thể nói: "Được rồi được rồi, mai anh đi với em, 7 giờ đúng không?"

"Nhưng nói trước, mua hoành thánh về đều cho em ăn còn anh chỉ có thể xếp hàng tối đa nửa tiếng thôi, mua xong là phải về phòng máy."

"Nửa tiếng là đủ rồi." Lý Vân "hôn gió" qua điện thoại: "Yêu anh, anh hai!"

Lý Minh Hi bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng lách cách, cửa ký túc xá bị đẩy ra.

"Ninh Thần về rồi à." Bạn cùng phòng đang "cày" game trên giường ngó xuống, chào hỏi. Người vừa vào cửa nhàn nhạt "ừ" một tiếng. Lý Minh Hi nương theo tiếng động nhìn lại. Ninh Sanh đứng ở cạnh cửa, dáng người thẳng tắp mà thon dài có chút gầy quá, cả người có vẻ tái nhợt, áo sơ mi cũng ướt đẫm dính vào người, đường nét thanh tú.

Hàng mi rậm rạp của y bị hơi nước làm ướt, tóc mái cũng nhỏ giọt hốc mắt hơi sâu, con ngươi đen láy nặng trĩu khiến người ta đoán không ra cảm xúc bên trong nhưng nốt ruồi lệ đỏ tươi nơi đuôi mắt kia lại "câu" người ta ngoái đầu nhìn mãi, nhìn thế nào cũng không đủ.

"Ngoài trời đang mưa sao?" Lý Minh Hi giật mình, vội vàng đứng dậy lấy khăn lông cho Ninh Sanh: "Sao lại thành ra thế này?"

Lý Minh Hi cũng vừa mới từ bên ngoài trở về, anh ta nhớ rõ hôm nay đâu có mưa chẳng lẽ Ninh Sanh bị ai bắt nạt. Nhìn kỹ lại, cổ tay Ninh Sanh còn có vài vệt đỏ như thể bị ai nắm chặt quá mạnh.

"Không sao." Ninh Sanh cụp mắt xuống, dường như nhớ lại chuyện gì đó không vui: "Lúc đi ngang qua Nam Hồ không để ý, bị té thôi."

Lý Minh Hi ấp úng: "À, không sao là tốt rồi."

Trong ký túc xá, Ninh Sanh là người thần bí nhất. Y ít nói có khi mấy ngày liền không về, đôi khi lại mang thương tích đầy mình trở về mấy người bạn cùng phòng khác đều hơi sợ y chỉ có Lý Minh Hi là thân với Ninh Sanh nhất. Học kỳ này hai người học chung một lớp thuật toán, làm bài tập nhóm cũng chung đội thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu, chủ yếu là về học tập.

Ninh Sanh rất chăm chỉ, khả năng viết code cũng rất mạnh nên ngày thường sinh viên khoa Kỹ thuật đều gọi y một tiếng "Ninh Thần". Lý Minh Hi biết Ninh Sanh không muốn nói nhiều về vết thương trên người, nên ngại ngùng chuyển chủ đề:

"Ninh Sanh, đồ án lớn của cậu làm xong chưa, ngày mai có muốn cùng đi phòng máy không?"

Nói xong anh ta mới nhớ ra.

"À, khoan đã, tối mai tôi phải đi mua hoành thánh với em gái, sau 8 giờ mới rảnh..."

Ninh Sanh khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói:

"Ngày mai tôi có việc, ngày kia đi."

Lý Minh Hi vốn định nói thêm vài câu, kể về sự khác thường của em gái mình còn có cả sự cuồng nhiệt khó hiểu của nó với món hoành thánh kia nhưng thấy Ninh Sanh bộ dạng mệt mỏi chắc là muốn ngủ rồi thôi thì cứ để y nghỉ ngơi vậy. Hơn nữa, nhìn Ninh Sanh thế này cũng không giống người sẽ hứng thú với quán hoành thánh ven đường.

Lý Minh Hi nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, ngày kia hẹn cậu sau."

Ninh Sanh gật đầu, xoay người vào nhà vệ sinh. Vừa bước vào, y không thể gắng gượng được nữa tựa lưng vào cửa ngồi xuống co ro trên mặt đất, đuôi mắt đỏ hoe trông y có vẻ chật vật. Y nắm chặt tay, gắt gao ôm lấy bụng nơi đó đang bị những cơn đau thắt lại, khiến người ta khó lòng chịu đựng.

Vị diện Vạn Giới, khu phát sóng trực tiếp. 

Ngày đầu tiên khu phát sóng trực tiếp kết thúc, tất cả phòng phát sóng trực tiếp có cốt truyện tạm ổn đều đi đến đoạn Ninh Sanh trở về ký túc xá. Trên cùng của khu phát sóng trực tiếp là màn hình lớn chiếu cốt truyện gốc, còn phía dưới là các màn hình nhỏ của người khiêu chiến.

[Thương Ninh Bảo của tui quá ToT.]

[Cố cẩu đúng là không phải người mà rõ ràng Ninh bảo không thích hắn, hắn còn mặt dày mày dạn, dùng bạo lực ép Ninh Bảo vào khuôn khổ, còn không cho người ta ăn gì... Ninh Bảo đói đến đau cả dạ dày kìa.]

[“Cố Chấp Độc Chiếm” chẳng phải là cái motip cẩu huyết ngược thân ngược tâm này sao, không thích thì lướt đi.]

[Mau, có chủ phòng nào trổ hết tài năng, chữa lành cho Ninh bảo đáng thương của chúng ta đi.]

[!! Cái phòng bên cạnh có điểm may mắn giá trị max điểm có vẻ khả quan, hôm nay đã nói chuyện được với Ninh Bảo rồi, nghe nói chủ phòng đó tính mỗi ngày nằm vùng ở cửa ký túc xá, mang đồ ăn thức uống ấm áp cho Ninh Bảo.]

[Mấy người trước cũng từng làm vậy rồi cười chết mất, Ninh bảo phòng bị mạnh lắm, có lấy đâu.]

[Ít nhất mấy chủ phòng đó đều đang thử sửa cốt truyện... Mấy người không biết đâu, hôm nay tui vào một cái phòng phát sóng trực tiếp kỳ ba lắm, chủ phòng từ sáng đến tối chỉ bận mỗi việc bán đồ ăn vặt!]

[Cái quỷ gì, bán đồ ăn vặt á?]

[= T^T = Chỉ là bán đồ ăn vặt thôi á? Không đi theo cốt truyện gì hết? Vậy phòng phát sóng trực tiếp đó chán chết.]

Người xem kia im lặng một chút, rồi lại nhắn tiếp:

[Nói thật, không biết vì sao, tui thấy cậu ta phát sóng trực tiếp cũng hay hay.]

Từ mấy chục người ban đầu, đến giờ đã có gần bảy tám trăm người xem trực tuyến. Số liệu này tuy không tính là cao, chỉ ở mức dưới trung bình so với các phòng phát sóng trực tiếp khác nhưng đối với một người mới không có fan, lại không hề đi theo cốt truyện gốc thì đã là rất tốt rồi chắc là mọi người tò mò muốn xem cậu còn có thể làm ra trò gì nữa, đáng tiếc là nếu chủ phòng cứ không đi theo cốt truyện, chắc chỉ một tuần là bị loại thôi.

Một người xem tò mò hỏi:

[Cho xin phòng phát sóng trực tiếp đi.]

[Phòng 6666, tò mò thì cứ vào xem nhưng đừng trách tui không nhắc trước nha.]

[Chủ phòng đó thật sự! Không! Đi! Theo! Cốt! Truyện! Gì! Hết!!! (hộc máu)]

[Trong đầu cậu ta chỉ có mỗi cái quán ăn vặt chết tiệt đó thôi!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play