Ôn Lương Lương bị bế lên sập, trong khoảnh khắc ý thức trở nên tỉnh táo hơn một chút. Chăn gấm ấm áp bao bọc lấy nàng, nàng mở to mắt, thò đầu ra khỏi chăn. Rèm trướng che khuất khuôn mặt nàng, nên khi Tống Dục Tông bước vào, chỉ thấy Cố Thiệu Trinh mỉm cười với hắn.
“Ta đã biết ngươi không sao cả.”
Tống Dục Tông phất tay áo, ngồi xuống ghế tròn trước sập. Cố Thiệu Trinh bất động thanh sắc, dùng mũi chân khẽ đẩy chăn, ép đầu Ôn Lương Lương xuống. Nàng chưa kịp phản ứng, cổ chân đã bị chân dài của Cố Thiệu Trinh đè lên, nhất thời không đủ sức vùng dậy.
“Vẫn làm phiền điện hạ rồi.” Cố Thiệu Trinh định ngồi dậy, nhưng Tống Dục Tông xua tay, thở dài: “Nằm xuống đi. Việc của Cố gia, ta vốn không nên can thiệp, chỉ vì thấy ngươi mưu tính như vậy, cũng hiểu được lợi hại trong đó. Nếu cần hỗ trợ, ngươi cứ nói, đừng câu nệ.”
Tống Dục Tông đưa mắt nhìn quanh, thấy chỉ có Chu Tang đứng ở gian ngoài, không khỏi nhíu mày: “Trong phòng không có nha hoàn hầu hạ sao?”
Cố Thiệu Trinh nằm yên, tay vô tình chạm vào ngón chân nàng, mềm mại tinh tế, ấm áp như ngọc. Hắn chậm rãi vuốt ve, khiến Ôn Lương Lương nổi lên một tầng da gà, nhưng nàng không dám đá hắn, chỉ cắn môi, không phát ra tiếng nào.
Cổ chân Ôn Lương Lương nhỏ nhắn, bàn chân láng mịn như ngọc. Xưa nay, mỗi khi thấy nàng vén ống quần rửa chân, Cố Thiệu Trinh đều cảm thấy đó là một loại hưởng thụ, tựa như hai quả trứng gà lột vỏ, trắng mịn lấp lánh trong dòng nước trong trẻo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT