Ôn Lương Lương đứng trong cõi hỗn độn, ánh mắt ngơ ngác hướng về phía nam nhân trên sập, đôi môi đỏ khẽ hé, vì hao tổn tinh thần mà khóc nức nở, hơi thở trở nên dồn dập không đều.
Nàng bước tới một bước, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi như mưa, dường như dùng hết sức lực mà khóc đến hai mắt đỏ bừng, đôi má trắng ngần thoáng ửng hồng. Nàng không nói lời nào, chỉ khóc đến mức tim phổi đau đớn kịch liệt.
Cố Thiệu Trinh khẽ rũ mắt, ánh nhìn rơi trên chiếc váy trăm nếp màu hồng nhạt của Ôn Lương Lương. Từng lớp y phục tầng tầng điệp điệp, gió nhẹ thoảng qua, phất lên hương thơm nhè nhẹ. Nàng đã mặc bộ y phục này đến Tử Kim Các sao? Cố Thiệu Trinh khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn lên, lướt qua chiếc cổ trắng ngần mịn màng của nàng. Mỹ nhân như thế, đôi xương quai xanh khẽ lộ ra theo từng tiếng nức nở nghẹn ngào, rồi ánh mắt trượt xuống dưới…
Cố Thiệu Trinh bất giác nhắm mắt, lặng lẽ siết chặt tay thành nắm đấm, yết hầu bất động thanh sắc trượt vài cái, quanh thân nóng rực như lửa.
Ôn Lương Lương vẫn không nói gì, tiếng khóc ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, Cố Thiệu Trinh hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh.
Có lẽ vì quá thương tâm, nàng nghẹn họng không thốt nên lời. Cố Thiệu Trinh mở mắt, không nén nổi, khẽ ho hai tiếng, cố gắng khiến bản thân trông không quá vội vàng.
“Khóc đến khiến lòng người phiền muộn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT