Tuyết rơi trắng xóa cả bầu trời, ánh mặt trời cũng nhạt nhòa, mới chớm chạng vạng mà không gian đã trở nên âm u nặng nề.
Điền Lai Đệ tranh thủ chút ánh sáng cuối cùng, vội vã ra vườn sau cắt một cây cải trắng.
Cắt xong, bé cẩn thận phủ lại lớp rơm như cũ, chắc chắn rằng đã che kín hết đống rau củ, mới yên tâm quay vào bếp.
“Em ba, nấu cơm chưa? Tối nay làm món gì ngon thế? Nấu cho chị với anh em ăn cùng luôn nhé.”
Vương Hồng Diễm vừa nói, vừa khoác tay chồng. Bụng ả ta hơi nhô ra, nét mặt tươi cười như thể mọi chuyện là điều đương nhiên.
Ả ta cũng có nét ưa nhìn, lông mày rậm, mắt to, vóc dáng đẫy đà, cao hơn cả Điền Trường Khanh đang đứng bên cạnh. Nếu chỉ xét vẻ ngoài, đúng là kiểu phụ nữ được các bậc trưởng bối thời ấy rất yêu thích.
Còn Lai Đệ thì luôn có chút e dè chị dâu này. Bé cảm thấy ánh mắt của Vương Hồng Diễm lúc nào cũng như đang săm soi, bắt bẻ mình, tuy không rõ cụ thể điều gì, nhưng theo bản năng đã thấy không thoải mái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT