Ông cụ Độ sợ to chuyện, vội gắt:

“Thiên Dương, im miệng!”

Độ Thiên Dương quay sang ông, mặt nghệt ra:

“Ông nội, sao ông lại bênh cô ta? Đừng nói với con là… ông quen cô ta à?”

Ông cụ không trả lời, chỉ quay sang hỏi Thời Quang:

“Sư phụ cô… chính là một vị tiên xuất mã Đông Bắc, từng đến nhà họ Độ cách đây hai chục năm?”

Thời Quang chẳng đáp trực tiếp, cô tháo ba-lô, lục lọi một lúc, rồi lôi ra một chiếc hộp gỗ, hào sảng đưa cho ông cụ:

"Đây là tín vật đính hôn hồi đó. Giờ theo quy tắc quê cháu, muốn “trả hàng” thì phải “đền gấp ba.” Ông kiểm hàng đi.”

Ông cụ Độ sững sờ không nói nên lời. Mỗi chữ thốt ra đều có thể bắt bẻ, nhưng vốn chẳng biết bắt bẻ từ đâu, đành để quản gia đỡ lấy chiếc hộp.

Quản gia mở nắp hộp dưới sự đồng ý của ông cụ, liền thấy bốn khối ngọc nằm ngay ngắn, nhìn qua còn tưởng y chang nhau, trông giống hệt hàng sản xuất dây chuyền.

Khoé miệng ông cụ Độ giật giật. Hay cho cái gọi là "tín vật đính hôn" này, hay cho cái gọi là quy cũ "trả hàng", hay cho cái gọi là "đền gấp ba" quả nhiên là danh sư xuất cao đồ. Ngang ngược vẫn hoàn ngang ngược!

"Vị tiểu... ừm, đại sư này, cô hiểu lầm rồi, cháu trai tôi và cô không có hôn ước." Ông cụ Độ suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên nói rõ ràng.

Thời Quang lại cười khẩy một tiếng, nói đầy ẩn ý: “Đã dùng tín vật đính hôn rồi, bây giờ lại nói không có hôn ước?”

Nếu hôn ước không thành, cô cần gì phải ngàn tân vạn khổ đến đây, tiền dành dụm cả đời cũng tiêu sạch!

Ông cụ Độ quả nhiên là người thông minh, lập tức hiểu ý Thời Quang: “Cô nói đến lá bùa kia sao?”

Quả nhiên là cao nhân huyền môn, đến cả việc lá bùa đã dùng rồi cũng biết.

"Hồi đó sư phụ tôi để lại là bùa hộ mệnh truyền đời của sư môn, nếu không phải nhờ lá bùa đó, để thằng nhóc ngốc nhà ông mượn vận may của tôi thì thằng nhóc nhà ông đã chết từ lâu rồi." Còn cô thì thật xui xẻo và vô tội, từ sau lần bị mượn vận đó, cô ngày càng xui xẻo, cuối cùng xui xẻo đến mức trở thành thùng rỗng kêu to, tài sản còn âm!

Độ Thiên Dương bị cô chỉ tay vào mặt, liên tục gọi là thằng nhóc ngốc, muốn nổi giận nhưng lại không thể, mặt đỏ bừng hỏi: “Cô nói tôi nhờ vận của cô mới sống được?”

Mười năm trước khi xảy ra hỏa hoạn, anh ta đã mười lăm tuổi, mọi chuyện đều nhớ rõ, đương nhiên cũng biết lá bùa đó rất thần kỳ, sau này cũng nghe ông kể lại chuyện năm đó.

Chỉ là cả anh ta và ông đều không coi trọng hôn ước đã bị từ chối đó.

"Không thì sao? Tưởng mình là con trời, có thể tùy tiện phá được kiếp nạn sao?" Đều tại sư phụ cô, muốn báo ơn thì tự báo, sao lại kéo cô vào!

Phải biết rằng, lúc đó cô còn chưa ra đời, đúng là hôn ước quỷ quái!

Cô có lý do nghi ngờ, năm đó chính là vì hôn ước này nên sư phụ mới nhặt cô về nuôi.

Độ Thiên Dương tuy kiêu ngạo ngang ngược lại có phần tùy hứng nhưng gia phong nhà họ Độ rất tốt, anh ta là người biết ơn, những năm qua vẫn luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của lá bùa đó.

Bây giờ người ta tìm đến tận cửa, anh ta nghiến răng, liếc nhìn Thời Quang một cái, rồi vội vàng tránh đi, anh dũng hy sinh nói: “Tôi, Độ Thiên Dương không phải là người vong ân phụ nghĩa, tôi đồng ý thực hiện hôn ước!”

Ông cụ Độ há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói gì.

Người ta cứu mạng cháu trai ông ta, cho dù lấy thân báo đáp cũng là điều nên làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play