Phương Ức lần này thức dậy trong chăn của Tần Du Hành, đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Mở mắt ra, cậu thấy vòm ngực quen thuộc kia.
Đúng như dự đoán.
Phương Ức bình tĩnh hơn rất nhiều. Mỗi lần ngủ cùng Tần Du Hành, cậu lại làm lỡ buổi tập thể dục sáng của đối phương. Phương Ức thầm sám hối trong lòng rất lâu, khoảng hai giây.
Trước đây, Tần Du Hành từng nói sẽ dẫn cậu đi tập thể dục nhưng chuyện đó chẳng bao giờ thành hiện thực.
Lý do cụ thể thì không cần nghĩ cũng biết: mỗi lần Tần Du Hành gõ cửa, bên trong chẳng có tiếng đáp lại. Mở khóa vân tay vào thì thấy Phương Ức ngủ say tít. Hắn luôn gọi tượng trưng hai tiếng, thấy người không phản ứng thì cứ để mặc cậu ngủ tiếp.
Nếu không phải chuyện quá quan trọng, hắn cũng không thích đánh thức Phương Ức một cách mạnh bạo. Một phần vì mềm lòng, phần khác là vì tên nhóc này rất khó chịu khi bị đánh thức.
Có lần Tần Du Hành đánh thức, Phương Ức đã theo bản năng mà đạp một cú. Nếu Tần Du Hành không phản ứng nhanh, kịp thời bắt lấy mắt cá chân cậu thì cú đạp đó có lẽ đã trúng người hắn rồi. Vài lần như vậy, Tần Du Hành không còn gọi Phương Ức dậy nữa. Phương Ức biết mình tệ thế nào nên cũng im lặng không nhắc đến, thế là chuyện này cứ thế mà bỏ quên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT