Phương Ức cùng ba mẹ cậu ngồi đối diện hai bên ghế sofa, im lặng giằng co.
Phương Ức nhất quyết nói: “ Không đi! ”
"Con không đi thì ai đi, chẳng lẽ là bố đi hả!”
Phương Ức giương mắt lên nhìn bố, mặc kệ tất cả từ từ nói:" Vậy bố đi đi."
Phương Thành Đức tức giận đập bàn mắng hai câu, bị Lý Lan Như vội vàng ấn đùi xuống ngăn cản.
Lý Lan Như trừng mắt nhìn chồng mình một cái rồi ngồi xuống bên cạnh con trai, nắm tay tận tình khuyên bảo: “ Tiểu Ức à, bố mẹ cũng thật sự là hết cách, nếu không cũng sẽ chẳng đưa con đi đâu. Tuy công ty nhà mình nhỏ nhưng tốt xấu gì cũng là của ông nội con truyền lại, không thể để nó ngã xuống trong tay nhà chúng ta được, đúng không con trai.”
Phương Ức hừ lạnh một tiếng:" Tại sao không phải là anh con đi."
Lý Lan Như hơi cứng người. Đều là con trai ruột, thương như nhau nếu không phải bọn họ chắc chắn phải chọn là đứa con trai út, bà liền thật sự đã để đứa con trai cả Alpha đi rồi.
“ Con nói cái gì đó? Anh cả con là Alpha, làm sao có thể kết hôn cùng Tần tổng được chứ.”
Phương Ức biết lời cậu nói ra có vấn đề nhưng cậu chính là không can tâm. Dựa vào đâu mà cậu đang vô cùng vui vẻ trở về nhà, vừa bước vào cửa liền bị bố mẹ lôi kéo đi kết hôn chứ.
Kết hôn thì thôi đi. Đằng này lại là Tần Du Hành.
Cái người mà mỗi khi Tần thị có động tĩnh gì thì liền nhanh chóng đứng đầu chiếm lĩnh "xưng bá" khắp các trang báo lớn. Lại còn là đỉnh cấp Alpha cấp cao duy nhất có độ tinh khiết pheromone đạt 95% từ trước đến nay. Mặc dù không kể đến những điều đó thì chỉ riêng vẻ đẹp bề ngoài thôi cũng đủ để hắn trở thành người tình trong mộng của hàng vạn Omega rồi.
Kết hôn với hắn, sợ là quay đầu lại sống lưng của cậu có thể sẽ bị “chọc gãy” mất.
Cậu biết công ty của gia đình mình hình như đang gặp vấn đề gì đó nhưng thường ngày cậu đã quen làm con “sâu lười” rồi nên chẳng bao giờ để ý đến những chuyện này. Toàn bộ công ty đều một tay do bố và anh cậu xử lý, ai mà ngờ chỉ một chút không chú ý liền có thể sắp phá sản chứ.
“ Tiểu Ức, con ngoan ngoãn một chút. Tần tổng nói rồi, chỉ hai năm thôi, sau hai năm là hai đứa ngay lập tức có thể ly hôn. Đến lúc đó, hắn sẽ nói chuyện với bên Cục Dân Chính thì hồ sơ hôn nhân sẽ được xóa bỏ. Con lại có thể chọn sống ở chung với người mình yêu, lúc đó muốn kết hôn hay bao nuôi, chơi bời thì đều tùy ý con.”
Lý Lan Như nhìn sắc mặt con trai nói chuyện, thấy con có vẻ thả lỏng một chút liền tiếp tục nói.
“ Con nghĩ xem, năm nay con mới 22 tuổi, sau hai năm cũng chỉ mới 24 tuổi thôi. Hơn nữa, làm vợ hắn sau khi ly hôn thế nào cũng sẽ chia cho con ít nhiều tài sản chứ, không chừng so với công ty nhà chúng ta còn có giá trị hơn. Đến khi đó, con muốn kết hôn với ai thì kết.”
Phương Ức bĩu môi nhíu mày nhìn về phía mẹ cậu:" Không thương lượng sao?."
Lý lan Như nhìn đứa con trai út của bà có chút đau lòng, nhưng vẫn cắn răng gật đầu.
Bọn họ không nghĩ tới muốn bán con trai, công ty chuỗi tài chính của họ vẫn luôn hoạt động tốt. Dù là công ty họ nhỏ, nhưng bọn họ có tham vọng rất lớn. Năm ngoái, họ định mở rộng hướng sang ngành bất động sản nhưng do đánh giá nguy hiểm rủi ro cao nên công ty đã thua lỗ không ít tiền, làm đứt gãy chuỗi tài chính. Các khoản nợ nần đến kỳ hạn không thể trả hết toàn bộ, mắt thấy công ty đứng trước nguy cơ bị phá sản thì Tần gia lại gọi điện tới.
Thỏa thuận hợp đồng hôn nhân hai năm để đổi lấy việc giải quyết các khủng hoảng nợ nần lần này.
Phương Thành Đức dù thế nào cũng là một người cha, ông liền lập tức từ chối Tần gia!
Nhưng không ngờ sự việc ngày càng đi vào hướng khó giải quyết. Nhìn thấy những nỗ lực của ba thế hệ trước tạo nên có nguy cơ bị hủy hoại trong chốc lát, thậm chí có khả năng phải bồi thường đến mức tan gia bại sản. Con trai út của bọn họ lại được nuông chiều từ bé đến lớn như vậy, trời biết nếu cuối cùng thật sự xảy ra nông nỗi này Phương Ức sẽ ra sao.
Vì thế, sau một hồi sức đầu mẻ trán, Phương Thành Đức lại gọi điện thoại trả lời cho họ.
Không thể đổi ý, ai đổi ý người đó là cháu!!!
Phía bên kia Tần gia, người liên lạc với Phương Thành Đức chính là trợ lý riêng của Tần Du Hành. Nghe được tin này, anh ta quả thực muốn khóc tới nơi, đặc biệt sảng khoái mà đồng ý.
Sau một hồi lo lắng sợ hãi tột độ, cuối cùng anh ta có thể báo cáo kết quả công tác. Không ai biết rằng, trước khi hoàn thành báo cáo anh ta đã phải chịu đựng lời mắng mỏ từ Phương Thành Đức trong bao lâu.
Buổi tối, Phương Ức nằm một mình trên giường phiền muộn. Cậu chỉ là nghĩ về nhà xem một chút nhưng hiện tại thì hay rồi, lúc về nhà vẫn là nam Omega ngây thơ tốt đẹp, giờ trở về liền biến thành nam Omega đã kết hôn lập gia đình.
Nhưng cậu cũng chẳng còn cách nào khác, cậu cũng đâu có biết quản lý công ty. Từ khi sinh ra đến giờ, cậu ngoài việc tiêu tiền ra thì chả biết làm gì. Cậu nhận mình là một kẻ “sâu lười” chỉ biết ăn bám gia đình, cứ ăn no tiêu tiền đủ rồi chờ chết. Giờ thì xem ra, đây có lẽ là quả báo dành cho con “sâu lười” là cậu.
So với anh cả của cậu thì cống hiến của cậu đối với nhà mình thực sự xem là cực kỳ bé nhỏ. Nếu trong hai năm, kết hôn với Tần Du Hành có thể đổi lấy công ty vượt qua khó khăn thì cậu sẽ tình nguyện đồng ý hợp đồng hôn nhân này.
Ngày ký hợp đồng, Phương Ức cứ đi loay hoay mãi trong nhà, luôn muốn kéo dài thêm một chút thời gian, nhưng cuối cùng vẫn là bị anh trai cậu tự mình đến đón và bắt lên xe.
Trên chiếc xe, anh trai mới trở về với vẻ mặt đầy thống khổ.
“ Gần đây anh cứ nghĩ, nếu anh là Omega thì tốt rồi, như vậy sẽ không cần phải bán em trai thân yêu của anh.”
Phương Ức có chút cạn lời nói:" Anh ơi, có thể nào đừng nhấn ga nữa được không?"
“ Sao thế bảo bối của anh, Say xe ư?” Vẻ mặt vô tội nói.
Phương Ức quay đầu sang một bên, mặc kệ anh trai cậu đang làm gì.
Họ hẹn gặp mặt nhau ở một nhà hàng theo kiểu đình viện. Vừa xuống xe, liền thấy hai hàng người đứng chỉnh tề ở cửa. Hai người vừa bước xuống đã được nhóm người này cung kính mời đi vào trong.
Nhà hàng này là quán đầu tiên mà Tần Du Hành mở, cũng là nhà hàng duy nhất có tên gọi là “ Vãng Tích”. Ngoài chế độ hội viên, quán của hắn còn hạn chế số lượng và số lần đón tiếp khách, thường thì những bàn ăn ở nhà hàng đã được đặt kín cả năm ngay từ đầu năm.
Nếu nói "Vãng Tích" mở trong một lâm viện lớn thì đúng hơn là Tần Du Hành đã xây cả lâm viện này chỉ để phục vụ cho “Vãng Tích”. Nghe nói đã tiêu tốn hơn trăm triệu, có tin đồn là không vì kiếm tiền mà chỉ vì khoảng đất thanh tịnh trong lòng hắn ta.
Phương Ức thưởng thức cảnh đẹp suốt dọc đường. Những thứ bình thường trong lâm viện như núi giả, suối phun, đình nhỏ,..Đồ vật nơi đây tuy đều có nhưng dù là vị trí sắp đặt hay góc độ ánh sáng đều được cấu tạo rất tỉ mỉ. Ngay cả hướng đi của mỗi con đường nhỏ cũng rất có học thức,
Quả nhiên khác xa với công viên gần nhà cậu mỗi khi ăn tối xong mọi người thường ra đó đi dạo tản bộ.
Tuyệt vời hơn là trong viện chỉ có một loại cây.
Là cây Phong!
Đang ở giữa mùa hè, cây phong dọc đường thành từng hàng rậm rạp ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá phong dày đặc chiếu xuống mặt đất tựa như một bức tranh. Mỗi khi gió thổi qua, tiếng lá cây xào xạc xen lẫn với tiếng chim hót, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến lòng người nhẹ nhàng.
Cậu không hiểu thứ tình cảm của Tần Du Hành đối với nơi này như thế nào, trong đầu cậu lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất :" Quả nhiên, vẫn là phải có nhiều tiền."
Lúc xuống xe, trong lòng cậu tràn đầy tức giận và khó chịu nhưng hiện tại bị cảnh đẹp trước mắt đã làm xoa dịu đi phần nào cảm xúc tiêu cực trong người cậu.
Phương Ức tự trấn an bản thân cậu, thôi trốn cũng không thoát được, chi bằng cầu nguyện mỗi ngày đều trôi qua thật nhanh, đến lúc ly hôn thì chia tiền cho cậu nhiều một chút.
Đến cửa phòng riêng, anh cả cậu đẩy cửa ra, Phương Ức liền nấp sau lưng anh trai, tò mò mà nhìn vào bên trong.
Bên trong chỉ có một người đàn ông khoảng 30 tuổi, thoạt nhìn là một Beta.
Tần Du Hành không có đến.
Phương Ức khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó lại có chút tức giận. Dựa vào cái gì mà hắn không đến chứ, chẳng phải là do hắn ép buộc sao? Hiện tại, chuyện này là sao?
Phương Ức trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, ánh mắt không vui.
Người đàn ông kia đã đợi ở đây hơn nửa ngày. Vốn dĩ ông chủ hắn có tới, nhưng đột nhiên ông cụ Tần đang nằm viện yên ổn bỗng dưng có chuyện xảy ra.
Tần Du Hành là cháu trai độc tôn duy nhất của Tần gia, nắm giữ trong tay tất cả sản nghiệp lớn nhỏ của Tần gia. Ông cụ Tần chỉ cần có bất kỳ biến động nguy hiểm nhỏ nào thì hắn đều sẽ có mặt. Vì vậy, đành phải để trợ lý đến trước hắn.
Trợ lý đổ mồ hôi cho chính mình, trường hợp này đương sự là ông chủ hắn mà lại không có mặt biết tính sao đây?
Anh ta trước đây đã từng theo ông chủ tham gia hoạt động và đã gặp qua Phương tổng, vậy nên khi nhìn thấy người đứng sau lưng, anh ta liền khẳng định cậu ấy chính là Phương Ức.
Trợ lý đối diện với ánh mắt đầy khó chịu của Phương Ức, trong lòng âm thầm cảm thán:" Đúng là rất xinh đẹp, nhưng nhìn có vẻ tính tình không tốt cho lắm."
Anh cả cậu là một người ngốc nghếch thô kệch, vừa vào cửa không thấy Tần Du Hành đâu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, vui vẻ bắt tay với trợ lý của hắn.
“ Trần trợ lý đúng không, rất vui được gặp.”
Trần Toàn nhanh chóng cúi người cười làm lành: “ Phương tổng, rất vui được gặp.”
“ Hôm nay Tần tổng vốn định đến đây, nhưng đột nhiên trong nhà có chút việc, vì vậy đành phải để tôi thay mặt đại diện Tần tổng tiếp đón hai vị."
Anh cả cậu vừa định xua tay nói không sao thì đã bị đứa em trai mình ngắt lời.
“ Cái cớ tồi tệ từ 800 năm trước à? Không nghĩ đến thì không được sao, hắn ta nghĩ em muốn đến đây à…Kìa! Anh, anh làm cái gì vậy!” Đùi Phương Ức đột nhiên bị anh cả véo một cái, đau điếng kêu lên.
Trong khoảng khắc, cả anh trai cậu và Trần Toàn đều toát mồ hôi hột vì Phương Ức, thầm nghĩ:" Tổ tông ơi, mau im miệng đi…"
“ hahahaha sao có thể chứ, Tần tổng rất coi trọng chuyện này, nếu không phải xảy ra chuyện đột ngột thì Tần tổng nhất định sẽ có mặt.”
“Tần tổng bận trăm ngàn công việc mà có thể hiểu được hahaha.”
Hai người cứ như hai cô bé xách váy, cẩn thận từng li từng tí cứu vãn tình hình. Phương Ức “ À” một tiếng rồi không nói nữa.
“ Vậy hai vị xem hợp đồng trước nhé? Bên Tần tổng đã ký xong rồi, tiểu Phương tiên sinh xem nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên.”
Trần Toàn lấy ra một hợp đồng đã được đóng quyển trong cặp, đưa cho Phương Ức.
Phương Ức nhìn những hàng chữ dày đặc trên đó có chút choáng váng, lật qua lật lại vài trang rồi cầm bút ký xuống tên mình.
“ Em như thế nào mà không xem kỹ?” Anh cả cậu thấy em trai bảo bối mình ký hợp đồng một cách qua loa liền có một chút bất mãn, không biết chừng còn tưởng anh đang gấp gáp không chờ nổi.
“ Cũng không phải là anh kết hôn với hắn, muốn xem thì tự anh xem đi.” Phương Ức liền nhét hợp đồng vào lòng anh cả cậu.
“ Phương tổng cứ yên tâm, phần phân chia tài sản sau khi ly hôn nằm ở đây ạ.” Trần Toàn tri kỷ giúp anh cậu lật hợp đồng đến trang tương ứng," Từ trang này trở đi đều là mục đó."
Phương tổng nhìn danh sách liệt kê vài trang trên hợp đồng, tròn mắt nhìn, đầu óc trống rỗng mà ngơ ngác nhìn em trai mình.
Anh biết em trai bảo bối mình lớn lên xinh đẹp, ngoại hình gần như mê hoặc người khác, nhưng Phương Ức là người như thế nào thì không ai hiểu rõ hơn anh…
Trừ ngoại hình và đầu óc, chẳng có gì đúng đắn cả.
Phương Ức giật lấy hợp đồng từ tay anh trai cậu, xem lại danh sách từ đầu đến cuối, nhíu mày rồi lại từ từ giãn ra, trong lòng an tâm không ít.
Ai mà không thích tiền chứ, đây chính là những gì cậu ta đáng được nhận!
“ Nếu hợp đồng không có vấn đề gì, sẽ được chia làm hai bản, tiểu Phương tiên sinh nhận một bản, bản còn lại sẽ là của Tần tổng.”
“Được.” Phương Ức vì tiền mà miễn cưỡng nở một nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh nhận hợp đồng" làm phiền Trần trợ lý rồi."
Trần Toàn:…
Nhìn hợp đồng, Phương Ức ăn bữa ăn vô cùng thoải mái. Cậu vốn ăn khiêng nhiều món nhưng những món Trần Toàn gọi đều tránh được hết những thứ mà cậu không ăn được, ngay cả khẩu vị cũng là thiên về vị ngọt. Lúc ra về, Phương Ức còn hỏi Trần Toàn có phải kết hôn thì có thể ăn uống tùy ý ở đây, muốn ăn lúc nào thì ăn, không cần tuân theo quy tắc ở đây không.
Chỉ sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Trần Toàn, Phương Ức mới cảm thấy hài lòng mà rời đi.
Một lúc sau, Tần Du Hành liền gọi đến.
“ Ký?” Tần Du Hành giọng trầm thấp lộ ra một chút mệt mỏi.
“ Ký! Chúc mừng Tần tổng ạ.” Trần Toàn giọng nói đầy phấn khích.
Vừa nghe đến hợp đồng được ký Tần Du Hành liền cười một tiếng, hắn biết rõ tính cách của Phương Ức, chắc chắn cậu sẽ không nhìn kỹ hợp đồng nên mới trắng trợn táo bạo mà ở trên hợp đồng làm chút tay chân.
“ Còn nói gì khác không?”
“ Tiểu Phương tiên sinh nói nơi này đồ ăn rất ngon, cậu ấy rất thích.”
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Tần Du Hành vẫn vô thức cong lên, ánh mắt hiện lên ý cười.
Năm đó nếu không phải Phương Ức cứu hắn, e rằng hắn đã không có như ngày hôm nay, có lẽ đã chết trên nền tuyết mênh mông không một bóng người kia.
Nhưng chính là trên nền tuyết ấy, hắn lại gặp được Phương Ức, như định mệnh đã an bài sẵn cho hắn để gặp cậu.
Tần Du Hành biết rõ Phương Ức kén ăn đến mức nào. Hai năm ở bên Phương Ức, hắn, một Alpha hơn 30 tuổi sống trong nhung lụa đã phải học cách chiên, rán, nấu nướng thậm chí là làm bánh ngọt kiểu Tây Âu cũng có thể làm ra vẻ chuyên nghiệp.
Mấy năm trôi qua, Phương Ức vẫn không thay đổi, chỉ trừ việc đã quên hắn. Tần Du Hành thần sắc u ám, châm một điếu thuốc :" Thôi kệ , em ấy không nhớ cũng không sao. Mục đích của hắn đã đạt được, cứ kết hôn với cậu ấy trước còn chuyện tình cảm thì từ từ bồi dưỡng được."
Tần Du Hành mở điện thoại, nhìn vào danh bạ tên Phương Ức vài giây liền nhấn vào gọi.
Phương Ức đang nằm dài trên ghế sofa chơi điện thoại, thấy dãy số lạ định cúp máy, đột nhiên nhanh trí lại ấn nghe.
“ Xin hỏi có phải là Phương tiên sinh không?" giọng nói Tần Du Hành truyền qua điện thoại đến màng nhĩ, trầm thấp và từ tính như có điện xuyên qua.
“ Anh là ai?”
“ Tôi là Tần Du Hành.”
“ Ồ.” không hiểu sao, cậu cũng không quá ngạc nhiên.
“ Khi nào cậu có thời gian, chúng ta đi đăng kí kết hôn.”
Phương Ức không mấy bận tâm, nằm trên sofa nhìn chằm chằm trần nhà:" Tùy anh."
Tần Du Hành nghe được giọng nói đã lâu không được nghe, cảm giác mệt mỏi cũng vơi đi ít nhiều.
“ Thứ tư tuần sau, đến lúc đó tôi sẽ đến đón em.”
“ Ồ, được.” Phương Ức trả lời:" Còn chuyện gì khác không? Không thì tôi cúp máy trước đây."
Phương Ức vừa nói xong, điện thoại đã truyền đến tiếng “ tút, tút”, hắn nhìn điện thoại đã bị ngắt kết nối, bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Thằng nhóc này, tính tình vẫn tệ như vậy.”