Đến ngày chuyển nhà, Tần Du Hành đích thân dẫn người đến. Đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp mặt bố mẹ Phương Ức, cũng là lần đầu tiên hắn đi tới nhà người khác mà không theo cái gì, ngoại trừ một vài hợp đồng và thẻ ngân hàng.
Anh cả có việc đi công tác nên không ở nhà, bố mẹ đã dậy từ sáng sớm đang ở phòng khách chuẩn bị đồ để đón khách, chỉ còn một mình Phương Ức là còn nằm trên giường ngủ nướng mặc kệ cho bố mẹ cậu cứ thay phiên nhau gõ cửa phòng cậu để kêu dậy mà vẫn chưa tỉnh giấc.
Nghe được tiếng chuông cửa kêu, Lý Lan Như liền vội vàng đứng dậy ra mở cửa. Nhìn thấy, Tần Du Hành mặc một chiếc áo gió cài khuy hai hàng màu đen, bên trong là bộ vest sang trọng. Trông không giống đến giúp Phương Ức chuyển nhà, mà cứ như vừa từ một buổi tiệc lớn nào đó trở về.
“ Là Tần tổng sao, mau vào nhà mau vào nhà."Lý Lan Như vội kéo hắn vào nhà tiếp đón.
Tần Du Hành nở nụ cười vừa phải trên mặt, vừa vào cửa liền lễ phép mà chào hỏi rồi đưa đồ vật trong tay cho bố mẹ Phương Ức.
“ Đây là những gì đáp ứng yêu cầu của hai vị, hợp đồng tôi đã mang đến đây, mời Phương tổng xem qua.”
Phương Thành Đức và Lý Lan Như đều đã ngoài 40 tuổi, tính ra cũng không lớn hơn Tần Du Hành là bao. Nếu không phải hắn kết hôn với đứa con út của họ thì hắn hoàn toàn có thể xưng huynh gọi đệ trực tiếp với Phương Thành Đức. Giờ đây, thêm một mối quan hệ như này đều khiến hai bên không quen, bèn dùng xưng hô gọi nhau theo cách cũ.
Phương Thành Đức vui vẻ đồng ý, lật vài trang hợp đồng tượng trưng và xem lướt qua. Cho đến khi ánh mắt ông chạm vào những con số cụ thể trên hợp đồng, vẻ mặt ông khiếp sợ mà nhìn Tần Du Hành.
“ Tần tổng, cái này là…….”
“ Dù sao sau khi tiểu Ức gả cho tôi, có thể em ấy sẽ phải chịu đựng những nguy hiểm và áp lực từ dư luận nhất định. Coi như số tiền này cho hai vị cũng là tiền bồi thường sau này cho em ấy.” Tần Du Hành cười nói.
Con số trên hợp đồng là gấp đôi so với con số trước đó đã thương lượng giữa hai bên. Số tiền này không những cứu công ty thoát khỏi khó khăn mà còn có thể đưa công ty ngày càng phát triển đi lên nữa.
“ Cái này sao lại vậy chứ, tiểu Ức kết hôn với cậu thì đó là việc mà nó nên làm.” Lý Lan Như vội vàng cất hợp đồng và thẻ ngân hàng, nhìn Tần Du Hành rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm cho Phương Ức.
Vị Tần tổng này trông tuấn tú lịch sử, cử chỉ hay lời nói đều phong độ, nhìn không giống người sẽ ép buộc ai đó. Nghĩ lại, con trai út nhà mình tính tình nó lại không tốt, không biết chừng cuộc hôn nhân này rốt cuộc ai thiệt thòi nhiều hơn ai còn chưa chắc đâu.
“ Sao không thấy tiểu Ức đâu, em ấy ra ngoài rồi à?" Tần Du Hành hỏi
Đột nhiên nhắc đến Phương Ức, bố mẹ Phương Ức mới sực nhớ ra đến cậu con trai lười biếng của mình. Người đến đón con trai họ đã tới rồi mà giờ vẫn còn nằm lì mãi mơ đẹp trong chăn.
Đứa trẻ hư hỏng này thật sự có chút không ra thể thống gì cả, hai người nhìn hợp đồng vừa mới nhận trong tay chợt cảm thấy chột dạ, sắc mặt lập tức có chút không được đẹp.
“ hahaha, hôm qua thằng bé thu dọn đồ hơi chậm, hôm nay nó liền ngủ nướng nhiều thêm chút ấy mà, để tôi lên kêu nó dậy.” Lý Lan Như ngượng ngạo nói, trên mặt đầy vẻ khó xử.
Tần Du Hành lịch sự nói:"Không cần đâu, để tôi lên kêu em ấy."
Lý Lan Như và Phương Thành Đức vốn dĩ đã cưng chiều Phương Ức từ nhỏ đến lớn. Họ chưa bao giờ yêu cầu Phương Ức phải cố gắng ưu tú hơn người khác, mà nuôi dưỡng cậu theo kiểu “để dành dưỡng già”.Vì vậy, ở nhà Phương Ức muốn ngủ bao lâu thì ngủ.
Hôm nay, nếu không phải Tần Du Hành đến đón thì bà thậm chí sẽ không gõ cửa phòng cậu. Thế nên, sáng nay khi gõ vài lần mà bên trong không có động tĩnh nên bà cũng không tiếp tục làm phiền nữa.
Tần Du Hành nhẹ nhàng cắm chìa khóa phòng mở cửa rồi chậm chậm bước vào phòng Phương Ức.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm màu vàng ấm áp chiếu vào phòng. Người trên giường thì ngủ cuộn tròn trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên vì ngủ. Áo ngủ bị chăn cuộn lên một chút, lộ ra vòng eo thon gọn hơi hõm vào.
Ánh mắt Tần Du Hành khóa chặt trên người Phương Ức, môi hơi mím lại.
Hắn đè nén ý nghĩa đen tối đang nảy sinh trong lòng, tiến đến gần cậu khẽ cúi người xuống dùng giọng điệu ôn nhu nhất để gọi cậu.
“ Phương Ức, tỉnh dậy đi."
Lông mi Phương Ức khẽ động nhưng cậu không tỉnh.
Tần Du Hành bất đắc dĩ, tiếp tục gọi cậu:"Tiểu Ức dậy đi, hôm nay chuyển nhà cho cậu."
Dường như bị đánh thức đột ngột nên có chút phiền, dù hai mắt vẫn nhắm nhưng mày cậu khẽ nhíu lại.
Một lát sau, Phương Ức mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh giường cậu, mơ màng gọi một tiếng"Chú Tần."
Vài giây sau, cậu chợt bừng tỉnh như thể bị điện giật, bật dậy khỏi giường và chỉ vào Tần Du Hành.
“ Quái quỷ, sao chú lại ở đây.”
Tần Du Hành lập tức thu lại thần sắc:"Đến chuyển nhà cho cậu."
Phương Ức trợn tròn mắt giận dữ:"Ai cho chú vào đây, chú cạy cửa phòng đúng không?"
“ Mẹ cậu đưa chìa khóa.”
Tần Du Hành chỉ vào eo cậu:"Áo ngủ."
Phương Ức cúi đầu nhìn xuống, vội vàng kéo chỉnh áo ngủ.
“ Được rồi, tỉnh rồi thì nhanh chóng dậy đi, hôm nay dọn đồ đến chỗ tôi.”
Phương Ức hừ hừ, đầu tóc bù xù vì ngủ, bực bội xuống giường đi giày rồi rửa mặt. Một lát sau, vẫn thấy Tần Du Hành còn ở phòng mình, tức giận không chịu nổi mà bước ra.
“ Chú còn đứng đây làm gì? Tôi muốn thay quần áo!”
Tần Du Hành không chút do dự đi ra ngoài và đóng cửa lại cứ như thể người vừa nán lại không chịu đi không phải là hắn.
Phương Ức thay đồ xong đi ra khỏi phòng của mình. Tần Du Hành và Phương Thành Đức không biết đang trò chuyện gì, trông hai người tâm trạng có vẻ rất tốt. Cậu nhớ đến cảnh buổi sáng vừa mới mở mắt đã thấy Tần Du Hành ở cạnh giường mình, khoảng cách giữa hai người còn khá gần nhau.
Lúc đó chỉ lo kinh hãi giờ nghĩ lại khuôn mặt phóng đại đẹp trai của Tần Du Hành, đường nét rõ ràng, hàm dưới sắc cạnh, khóe miệng hơi mím, sống mũi thẳng tắp kết hợp với đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm của hắn khiến vẻ trầm ổn nội liễm vốn có của hắn trở nên có cảm giác lai lai.
Mặt Phương Ức chợt ửng đỏ lên một chút.
Đúng là “tai họa” dù đã lớn tuổi rồi a!
Tần Du Hành gọi một đội ngũ chuyển nhà khoảng 10 mấy người, đúng lúc vừa ý Phương Ức. Một đám người đông đúc cứ thế qua lại chuyển đồ. Ngay cả, Tần tổng cũng không thoát khỏi"kiếp nạn."
Phương Ức mang theo vẻ oán giận, nhét chậu lan quân tử ở đầu giường và chiếc bể cá cảnh nhỏ trong phòng nhét vào lòng Tần Du Hành. Miệng còn lẩm bẩm đi tìm con thú bông bọt biển đã mua trước đó.
Một lát sau, cậu xách theo một “tên bọt biển” màu vàng tươi ném vào người hắn rồi lại chui vào phòng mẹ tìm đồ.
“ Mẹ. cái hũ tiết kiệm tiền con giấu trong phòng mẹ năm con 8 tuổi, mẹ để đâu rồi?”Phương Ức hét lên hỏi mẹ.
Nói dối con trai tối qua thu dọn đồ đến nửa đêm, Lý Lan Như:"………."
Nhìn căn phòng như vừa mới bị lục soát, khóe miệng Lý Như Lan hơi giật giật.
" Cuối cùng, sau khi dọn dẹp xong xuôi, Phương Ức mới miễn cưỡng rời đi. Người nào đó, chỉ mang theo điện thoại di động bên người còn nhiêu không mang theo gì hết.
Tần Du Hành bảo họ đưa hành lý đến căn hộ ở trung tâm thành phố, đó là nơi Tần Du Hành sống hằng ngày tuy không phải là căn nhà đắt nhất nhưng lại là nơi khiến hắn cảm thấy thoải mái và tiện lợi nhất.
Quan trọng hơn, căn hộ này là phòng tân hôn mà hắn đã chuẩn bị từ hai năm trước. Từ thiết kế đến trang trí, hắn đều tham gia toàn bộ bao gồm cả phòng cho em bé tương lai của hai người cũng đã chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ. Nếu không phải năm đó xảy ra ngoài chuyện ý muốn, có lẽ bây giờ người đã sớm được chuyển vào ở rồi, có khi con họ cũng đã biết bò và gọi cha gọi mẹ nữa.
Phương Ức đứng ở cửa nhìn căn hộ, hài lòng gật đầu.
“Chú Tần, xem ra mắt nhìn của chú không tồi.”
Cả cách trang trí căn hộ này và nghị viện “Vãng Tích” đều là phong cách mà cậu thích.
Tần Du Hành cầm đôi dép đi trong nhà cho Phương Ức, cậu nghe lời thay dép vào.
“ Nghỉ ngơi một lát đi, tí nữa hẳn dọn dẹp. Đói không? muốn ăn gì?” Tần Du Hành hỏi.
“ Hay đi ra ngoài ăn.”
“ Em muốn ăn ở nhà cũng được, nếu không ngại thì anh nấu.”
“ Anh còn biết nấu cơm sao?” Phương Ức ngạc nhiên nhìn hắn, cậu thật sự không thể tưởng tượng được người đàn ông sống trong nhung lụa này sẽ trông như thế nào khi ở trong bếp được.
“ Biết, nhưng không thường xuyên làm. Hôm nay, người giúp việc nấu cơm xin nghỉ nên nếu em muốn ăn đồ ở nhà thì chỉ có thể ăn đồ anh nấu."
Tần Du Hành có chút mong đợi chờ Phương Ức nói muốn ăn cơm hắn nấu , dù sao có thể giúp cậu nếm thử tay nghề nấu ăn của hắn biết đâu cậu lại nhớ một vài chuyện trước đây thì sao. Mặt khác, dụ cậu đi mua đồ ăn chung với hắn để tăng thêm thời gian ở cạnh nhau.
Tần Du Hành điềm nhiên nhìn cậu, giống như một con sói đang chờ đợi chú cừu nhỏ ngoan ngoãn tự đưa vào cửa.
“ Thôi, hôm nay anh cũng rất mệt rồi, vẫn là ra ngoài ăn đi.”
Phương Ức thực sự đã suy nghĩ cho Tần Du Hành. Cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng mặc dù bản thân cậu là một kẻ “phá hủy bếp”nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu biết vào bếp làm món đồ ăn sẽ trông vất vả như thế nào. Tần Du Hành đã giúp cậu dọn nhà rồi, hơn nữa bây giờ họ cũng chưa thân thiết lắm tự nhiên bắt người ta nấu cơm cho mình ăn thì cũng không hợp lý. Phương Ức nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thấy ra ngoài ăn thì tốt hơn.
Tần Du Hành trong nháy mắt cảm thấy mất mát vô cùng.
“ Được, em có muốn ăn gì không? Nếu không muốn ra ngoài thì có thể gọi họ mang đến.”
Mắt Phương Ức sáng lên:"Món gì cũng được ạ?"
Tần Du Hành gật đầu.
“ Vậy chú có thể gọi nhà hàng Vãng Tích được không?” Phương Ức hỏi một cách dè dặt.
“ Có thể.”
Phương Ức kể ra nhiều tên món ăn, tất cả đều là những món cậu thấy ăn ngon miệng nhất ở “Vãng Tích” thậm chí còn nhớ rõ ràng không quên được. Nói xong, chính cậu cũng cảm thấy ngượng ngùng nhìn hắn.
Tần Du Hành bật cười trong lòng, đúng là nhóc con tham ăn.
Mình để xưng hô giữa hai người là tôi-em hoặc em-anh hoặc cậu-chú. Tùy theo tình huống nhen=]]