Bọn họ ở trong huyệt động ngây người thật lâu, Nguyễn Chi Nhiên còn luyến tiếc rời đi, cậu đã bắt đầu vì phải rời xa mảnh màu lam nơi tai nạn trên biển này mà thấy mất mát.
Phó Tế Quân hối hận vì không sắp xếp toàn bộ hành trình có người chụp ảnh.
“Trễ rồi, chỗ này có một cái quán bar, em không muốn đi thử sao?” Phó Tế Quân dụ dỗ nói.
Nguyễn Chi Nhiên trước giờ chưa từng đi qua quán bar, cậu thuần đến giống như một tờ giấy trắng. Phó Tế Quân muốn cùng cậu làm những chuyện mà tuổi này nên làm.
“Không đi.” Nguyễn Chi Nhiên nói, “Quán bar không an toàn nên mẹ không cho em tùy tiện uống linh tinh bên ngoài.”
Phó Tế Quân:..... Biết ngay mà.
Người ta phải trải qua chuyện gì đó mới có thể thực sự trưởng thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT