Phó Tế Quân chậm rãi thốt ra hai chữ: “Theo đuổi?”
Nguyễn Chi Nhiên gật đầu, môi mím lại, nước mắt lập tức trào lên hốc mắt: “Anh không muốn theo đuổi em sao?”
Cậu nói ra lời đầy tủi thân, như thể nếu Phó Tế Quân không theo đuổi thì anh sẽ phải cưỡng ép cậu vậy.
Phó Tế Quân buột miệng nói: “Muốn chứ, tất nhiên là muốn theo đuổi rồi, em đừng khóc nữa.”
Chỉ cần Nguyễn Chi Nhiên khóc thì Phó Tế Quân liền luống cuống. Bất kể cậu muốn gì, anh đều đồng ý. Ban đầu là để cậu ngừng khóc, tránh phiền phức. Về sau thành quen là hễ cậu nói là anh làm.
Dần dần, Nguyễn Chi Nhiên cũng quen với việc hễ muốn gì thì chỉ cần khóc.
Phó Tế Quân nào còn tâm trí chờ đợi. Nguyễn Chi Nhiên rời đi nửa năm, anh vẫn luôn tự thuyết phục bản thân buông tay. Bây giờ biết cậu cũng thích anh nên chỉ muốn lập tức trói cậu lại bên mình. Nếu không phải vì cậu còn chưa đủ tuổi, thì giờ này chắc đã lái xe thẳng tới Cục Dân Chính rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play