Ban đêm, Nguyễn Chi Nhiên mơ một giấc mơ. Trong mơ, Phó tiên sinh tự tay đeo khuyên tai cho cậu, đầu ngón tay khẽ vuốt đuôi mắt, ánh cười dịu dàng. Cậu nhìn vào gương thấy rõ ràng, lòng cũng theo đó mà rối loạn, tim đập dồn dập.

“Nhìn sang đây.” Giọng anh trầm khàn, lười nhác, khẽ vang bên tai cậu.

Cậu quay đầu lại, đụng phải một ánh mắt sâu hun hút, như muốn xuyên thấu lớp quần áo, đâm thẳng vào người cậu. Cả người run rẩy, cậu muốn gọi anh, nhưng Phó Tế Quân dần trở nên mơ hồ. Cậu cố hết sức bật ra một tiếng gọi anh, nhưng đổi lại là Từ Cạnh Nam khẽ cắn lên vành tai cậu, cười khẽ: “Tiểu Nguyễn, em chạy không thoát đâu.”

A ——

Nguyễn Chi Nhiên trong lòng thầm hét lên kinh hãi.

Hai chân đạp loạn, một chân vô tình đạp mình ngã lăn xuống giường.

Mông đau quá.

Nguyễn Chi Nhiên ngồi bật dậy, xoa xoa chỗ đau. May mà còn quấn chăn rơi xuống, nếu không chắc chắn đau chết mất.

May thật, còn cảm giác được đau, chứng tỏ chỉ là mơ. Nguyễn Chi Nhiên ngồi dưới đất một lúc, nghĩ đến Nguyễn Tinh. Cậu hơi hối hận vì đã bẻ gãy điện thoại, không biết Nguyễn Tinh liệu có bị Từ Cạnh Nam làm khó dễ không.

Nhưng giờ cậu có biết thì cũng chẳng giúp được gì, Từ Cạnh Nam chỉ cần cậu để uy hiếp Nguyễn Tinh mà thôi.

Nguyễn Chi Nhiên nhíu mày, đưa tay vuốt tóc cho gọn, từ dưới đất bò dậy, ôm chăn gấp lại gọn gàng lên giường, bày biện lại chỉnh tề, như thể chưa từng ngủ ở đây rồi mới ra khỏi phòng.

Phòng khách im lặng không một tiếng động. Nguyễn Chi Nhiên ngồi trên ghế sofa một lúc, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng Phó tiên sinh.

Cứ thế ngồi đợi, nửa giờ trôi qua, cửa phòng vẫn không hề có động tĩnh. Nguyễn Chi Nhiên rón rén đi lại gần, đứng ở cửa, khẽ gọi: “Phó tiên sinh.”

Không ai trả lời.

Nguyễn Chi Nhiên áp tai vào cửa, vẫn chẳng nghe thấy gì cả.

“Ngủ rồi sao?” Cậu lẩm bẩm, rồi quay về sofa ngồi.

Cậu cứ chờ mãi, đến khi chắc chắn, Phó tiên sinh thực sự đã đi rồi.

Lòng cậu cũng trùng xuống theo, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng hít thở của cậu. Nguyễn Chi Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạc lõng…

Đến trưa, cửa khóa điện tử kêu tích tích.

Nguyễn Chi Nhiên như con cá bị đập trúng, bật dậy khỏi sofa, hốt hoảng kêu lên: “Phó tiên sinh!”

Bác giúp việc đứng ở cửa, bị cậu dọa lùi lại một bước, tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa. May nhờ nghiệp vụ chuyên nghiệp, bác nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười lễ phép: “Chào cậu, tôi đến để dọn vệ sinh cho phó tổng.”

“À… dạ, chào bác.”

Nguyễn Chi Nhiên xấu hổ đỏ mặt, lắp bắp trả lời, nhớ lại đêm qua cậu ngủ ở phòng Phó tiên sinh.

Thật ngại quá đi.

Bác giúp việc này không phải người lần trước ở chung cư, rốt cuộc Phó tiên sinh có bao nhiêu căn nhà chứ, mỗi chỗ đều có người riêng để dọn dẹp sao? Nguyễn Chi Nhiên thầm nghĩ, rồi lại nhìn căn hộ, thấy nó cũng chẳng khác gì chỗ trước kia cậu từng ở, không biết Phó tiên sinh có quay lại không.

Nguyễn Chi Nhiên yên lặng chờ đến chiều, bác giúp việc trên đường đi ngang hỏi cậu có cần dọn phòng không. Nguyễn Chi Nhiên ngơ ngác: “Tôi… không biết nữa…”

Cũng không phải nhà của cậu, cậu đâu biết có cần dọn hay không.

“Vậy tôi làm như bình thường, dọn dẹp sạch sẽ rồi sẽ rời đi, làm phiền cậu nhé.” Bác giúp việc lễ phép cầm dụng cụ dọn dẹp vào nhà.

Nguyễn Chi Nhiên chợt nghĩ đến gì đó, vội ngăn lại: “Không cần đâu bác, không cần dọn đâu ạ.”

“Vâng, cậu chủ.”

Bác giúp việc rời đi, Nguyễn Chi Nhiên bước vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn tắm, nhúng vào nước ấm, thêm chút nước giặt đồ và chất khử trùng, vắt ráo. Cậu lau khăn cho thơm, rồi ra phòng khách, bắt đầu lau từng chút một từ bàn trà.

Làm gì đó cho bận rộn, tâm trạng cậu cũng đỡ hơn.

Nếu được, cậu muốn nói với Phó tiên sinh, sau này để cậu dọn dẹp phòng cũng được. Nhưng như vậy có tính là cướp việc của bác giúp việc không nhỉ? Nguyễn Chi Nhiên cảm thấy bác giúp việc rất lễ phép với cậu, cậu không nên giành việc của người khác.

Có công việc là chuyện rất quan trọng mà.

Nhưng cậu vẫn không dừng tay, lau đi lau lại, căn phòng vốn đã sạch bong, bị cậu lau thêm một lượt nữa. Hương thơm nhè nhẹ của nước giặt bay khắp phòng. Nguyễn Chi Nhiên nhìn thành quả của mình, thấy trống trải trong lòng vơi đi phần nào.

Cậu không thể rời đi nữa, Từ Cạnh Nam muốn tìm cậu thì quá dễ dàng. Dù gì, trên pháp luật, Từ Cạnh Nam vẫn là ba của cậu. Nếu không có Nguyễn Tinh giúp cậu kéo dài thời gian, Từ Cạnh Nam có thể trực tiếp báo mất tích ở công an, rồi bắt cậu về.

Căn hộ này là nơi duy nhất có thể bảo vệ thân xác cậu.

Trời lại dần tối, dạ dày cậu bắt đầu âm ỉ đau. Cậu mới sực nhớ, cả ngày hôm nay chưa ăn gì. Mỗi ngày trôi qua từ khi cậu trưởng thành đều khổ sở như vậy, vừa sợ hãi màn đêm, vừa không mong đợi ban mai.

Không có Phó tiên sinh cho phép, cậu không dám tự tiện đụng vào đồ đạc trong phòng, cũng không dám xuống lầu mua đồ ăn, mà cũng đâu có tiền… Cậu cuộn mình trên sofa, đau lòng nhớ lại số tiền hôm đó bị Từ Cạnh Nam ném vào công viên rồi bỏ đi. Cậu nghĩ có nên vào phòng ngủ không, ngủ rồi chắc sẽ không thấy đau nữa.

Cửa khóa điện tử lại kêu lên một lần nữa, tai cậu giật giật, nhưng không dám phản ứng ngay, mãi đến khi xác định là vân tay mở khóa chứ không phải mã số, cậu mới giật mình bật dậy khỏi sofa. Cơn đau âm ỉ trong bụng dường như được vuốt phẳng bởi bóng dáng nam nhân xuất hiện.

“Phó tiên sinh, anh… anh sao lại về rồi.”

Cậu vừa kích động vừa hồi hộp, nói năng lắp bắp.

Phó Tế Quân thường đứng rửa tay ở bồn rửa trong huyền quan, “Tôi còn không được phép về à?”

Giọng anh trầm thấp, nghe trong bóng tối lại càng dễ nghe, khẩu khí tuy không tốt, nhưng trong mắt Thuỵ Phong lại ánh lên tia sáng, dưới ánh đèn huyền quan chiếu rọi, lộ ra nét dịu dàng tinh tế. Nguyễn Chi Nhiên nhận ra tâm tình anh không tệ, không kìm được mà chạy về phía anh.

Cậu dừng lại trước mặt anh hai bước, không dám làm liều.

Phó Tế Quân rửa xong tay, mở hai tay ra, cười nói: “Lại đây.”

“Hở?” Nguyễn Chi Nhiên ngập ngừng tiến tới, hai tay đặt nhẹ bên hông anh, run run, “Em... em được phép không?”

Phó Tế Quân dùng hành động đáp lại cậu.

Mùi hương Absinthe mà cậu mong chờ cả ngày vây quanh, cuối cùng cũng được dựa vào ngực anh, trong lòng Nguyễn Chi Nhiên bỗng thấy lạc lõng, lẩm bẩm: “Em tưởng... anh sẽ không về nữa.”

Nguyễn Chi Nhiên lén dùng chút sức, gắt gao ôm chặt Phó Tế Quân.

Đây là cách duy nhất để cậu cảm thấy an tâm hơn.

Phó Tế Quân đẩy cậu ra, “Được rồi.”

Nguyễn Chi Nhiên lập tức buông tay, lắp bắp: “Em xin lỗi, Phó tiên sinh.”

Là cậu làm càn.

Nhưng mà, vòng tay của anh thật ấm áp, thật dễ chịu.

Bụng cậu bắt đầu kháng nghị, lộc cộc lộc cộc mấy tiếng liền vang lên.

Nguyễn Chi Nhiên choáng váng.

...Đừng như vậy mà.

“Em vừa nhìn thấy anh là đã đói bụng rồi?”

“Không... không phải vậy, tiên sinh.” Nguyễn Chi Nhiên vội vàng giải thích, “Có lẽ vì em vui quá, vừa nhìn thấy anh liền... liền cao hứng, nên bụng mới kêu.”

Phó Tế Quân liếc nhìn cậu, trên người còn mặc áo choàng tắm từ tối hôm qua, sắc mặt tái nhợt, “Em không ra ngoài ăn gì sao?”

Nguyễn Chi Nhiên lắc đầu: “Em không đói.”

Vừa dứt lời, bụng lại vang lên một tiếng rõ to.

Phó Tế Quân tháo đồng hồ, đặt lên hộp đựng đồ trong huyền quan, bóp cổ Nguyễn Chi Nhiên, đẩy cậu về phòng, “Còn dám nói dối.”

“A... tiên sinh, em không có...”

Chẳng bao lâu sau, Nguyễn Chi Nhiên nghe thấy chuông cửa vang lên, lập tức chạy ra mở cửa. Phó Tế Quân ngồi trên sofa, duỗi cánh tay dài ra, nhéo cổ sau của cậu, rồi xả tay, Nguyễn Chi Nhiên ngã lăn trên sofa.

“Phó tiên sinh?” Nguyễn Chi Nhiên khó hiểu nhìn Phó Tế Quân đi về phía huyền quan.

“Cơm hộp của ngài, Phó tổng.”

Mùi đồ ăn thơm nức bay ra từ túi trong tay Phó Tế Quân, mùi thịt bò nướng mê người tràn ngập không khí, trên túi có logo mà Nguyễn Chi Nhiên từng thấy qua, Từ Cạnh Nam thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng sẽ dẫn cậu và Nguyễn Tinh đi ăn.

Chưa bao giờ cậu thấy đồ ăn của nhà hàng này thơm đến thế.

Nguyễn Chi Nhiên nuốt nước miếng, bị hương thơm dụ dỗ mà đi tới bên bàn bếp, đưa tay mở túi ra.

“Này.” Phó Tế Quân dùng đũa gõ lên mu bàn tay cậu, “Cái này không phải cho em.”

“À...” Gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Chi Nhiên lập tức nhăn lại, quên mất lời dạy của Nguyễn Tinh, rằng phải cười thì phải khiến Phó tiên sinh vui vẻ.

“Em chẳng phải không đói sao.” Phó Tế Quân lần lượt lấy từng món ra, bày trên bàn bếp, Nguyễn Chi Nhiên dán mắt vào phần thịt bò tỏa hơi nóng.

Thật đói, nhưng Phó tiên sinh đã nói không được ăn... Vậy thì không ăn.

Nguyễn Chi Nhiên bĩu môi, xoay người trở về sofa, đưa lưng về phía bàn ăn.

Trên bàn toàn mỹ vị mê người, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, bụng cậu kêu ngày càng to hơn.

Phó Tế Quân cố ý trừng phạt tiểu gia hỏa thích nói dối này, rót nước bạc hà sủi bọt vào ly pha lê trong suốt, phát ra âm thanh xèo xèo. Nguyễn Chi Nhiên vẫn ngồi quay lưng, không nhúc nhích. Phó Tế Quân không vội, ngồi xuống bàn ăn, thong thả gắp một miếng thịt bò.

Mùi vị vẫn thế.

Anh hôm nay có xã giao, đã ăn ở ngoài rồi mới về, quên mất trong nhà vẫn còn người chờ anh về. Năm phút trôi qua, Nguyễn Chi Nhiên vẫn tức giận ngồi quay lưng về phía anh, chỉ cho anh thấy bóng lưng nhỏ nhắn của mình. Ánh mắt Phó Tế Quân chợt tối lại, khóe mắt hẹp dài khẽ hạ xuống.

Một người anh mang về, mà cũng dám giận anh?

Phó Tế Quân tiện tay hất miếng thịt bò hấp sốt ớt vào thùng rác.

Lỗ tai Nguyễn Chi Nhiên động đậy, lập tức nhảy dựng từ sofa chạy tới, ánh mắt long lanh: “Phó tiên sinh, để em làm.”

Cậu hành động nhanh nhẹn, quét hết đĩa bồ câu non da giòn vào thùng rác, mâm dính đầy sốt cũng bị cậu ném vào bồn rửa bát.

Phó Tế Quân đang cầm đĩa, cũng bị cậu giật lấy, thu dọn cùng một chỗ.

“Em đang làm gì vậy?” Lần này đến lượt Phó Tế Quân ngơ ngác.

“Thu dọn mà, Phó tiên sinh, em biết dọn phòng, em dọn giỏi lắm!” Nguyễn Chi Nhiên vỗ ngực, cố gắng nói thật tự tin.

Cậu chỉ giúp quét tước phòng một chút thôi, sẽ không cướp công việc của dì giúp việc, mà còn có thể khiến cậu có chút giá trị tồn tại trong căn phòng này.

Phó Tế Quân khẽ nghiến lưỡi lên hàm răng.

Nguyễn Chi Nhiên chăm chú nhìn anh, lông tơ sau lưng dựng đứng. Phó Tế Quân không vui.

Ở nhà Từ Cạnh Nam năm năm, bài học đầu tiên mà Nguyễn Chi Nhiên học được chính là nhìn sắc mặt người khác. Phó Tế Quân không vui, mí mắt sẽ cụp xuống, tròng đen bị che khuất, tròng trắng dưới mắt lộ rõ, xương gò má sắc nét, chỉ cần liếc một cái cũng toát ra khí chất áp bức.

Nguyễn Chi Nhiên nhẹ nhàng đặt đĩa lại lên bàn, lí nhí xin lỗi: “Em xin lỗi, em sẽ không tự ý quét dọn nữa.”

Cậu cố gắng nở nụ cười, đôi mắt cong cong, giọng mềm như bông, khiến người ta không nỡ trách: “Tiên sinh, anh đừng giận em nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play