Phó Tế Quân nhất thời không biết nói gì nên cầm khăn tay nhẹ giọng dỗ: “Đừng khóc nữa.”
“Lần trước mắt sưng lên chẳng phải rất khó chịu sao?”
Thanh niên nói dối rằng vì ghét bỏ chính mình vô dụng, liên lụy anh phải tăng ca.
Phó Tế Quân không rõ mình nên thất vọng vì cậu không nói thật ngay từ đầu, hay nên giải thích rằng việc tăng ca hay đón đưa cậu thật ra chẳng có liên quan gì.
Người ngáng chân anh nhiều nhất, là cha cậu.
Thanh niên lại vì mỗi ngày trễ mất hai tiếng của anh mà áy náy, đến mức nói dối.
Trong tình huống như vậy, học theo mấy kim chủ khác đưa tiền đưa đồ hiệu e là chẳng có ích gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT