Nguyễn Chi Nhiên phát hiện anh không thích nói nhiều, cũng không có nhu cầu trò chuyện nên bèn quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nắng chiếu vào, cậu duỗi năm ngón tay hứng lấy ánh sáng đang phủ lên bàn tay mình, cảm giác thật ấm áp.
Cậu thường xuyên phơi nắng, nhưng luôn là qua cửa sổ xe hoặc kính pha lê.
Bây giờ nhìn người ta đi trên đường lớn, cũng thấy có chút hâm mộ.
“Ác.” Nguyễn Chi Nhiên nửa người dựa lên cửa sổ xe, ánh mắt đuổi theo đồ vật ngoài đường, rồi lại quay đầu lại, sau đó thở dài một hơi thật dài, “Hazz…”
“Thở than cái gì.” Phó Tế Quân cười cậu bé đang cố làm ra vẻ người lớn.
“Ba ba, có thể không có tiền tiêu không?” Nguyễn Chi Nhiên lầm bầm, giống như đang tự nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT