"Khang An và A Mãn là sinh non, lại là hai đứa trẻ mới đầy tháng, ngài mong muốn làm sao mà vùi dập bọn chúng chứ?" Quý Cửu gia bị chọc giận, sắc mặt hơi cứng lại, đuôi lông mày giật giật, lạnh mặt nói. “Em cũng biết bọn chúng là trẻ sơ sinh, tay chân anh nặng, làm sao ôm bọn chúng được? Vạn nhất chúng khóc, em lại xót ruột.”
Kiều Oản bị câu này chặn họng.
Thôi được rồi, cái này cũng coi như miễn cưỡng là một lý do.
Kiều Oản nghĩ nghĩ, lại khoác tay anh lay lay, nhỏ giọng làm nũng. “Vậy em bảo người bế bọn chúng đến, ngài không ôm, trêu đùa bọn chúng được không? Đây là con ruột của chúng ta, ngài đừng giống Đại Soái, đối xử với con trai mình hung dữ như vậy...”
Môi mỏng của Quý Cửu gia khẽ mím, không nói gì.
Anh thật sự không biết, hai tiểu tử mềm nhũn như bông đó, nói cũng không biết nói, nhìn cũng không biết nhìn, trừ khóc ra hầu như không đáp lại phản ứng nào khác, rốt cuộc có gì mà trêu đùa chứ?
Kiều Oản thấy vẻ mặt miễn cưỡng của anh, tức thì nhíu mày. “Đại Soái cứng nhắc như vậy, còn mỗi ngày đều đến, ngài là cha ruột...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play