Ngày hôm sau, Lâm Thành chìm trong một cơn mưa phùn kéo dài.
Trằn trọc suốt nửa đêm, Kiều Oản ngủ đến tận 3 giờ chiều mới từ từ mở mắt.
Minh Thu đang canh ở mép giường, thấy cô tỉnh dậy, vội vàng đứng lên, chạy đến, mắt đỏ hoe, chắp tay. “Phu nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi. A di đà Phật. Ngài cảm thấy thế nào? Có chỗ nào còn khó chịu không ạ?”
Kiều Oản lặng lẽ nhìn cô ấy, đôi mắt cong lên một nụ cười nhạt. Bàn tay trắng nõn dưới chăn nhẹ nhàng xoa xoa bụng. “Tôi không sao. Nhìn cô sợ hãi kìa.”
Minh Thu lập tức mếu máo khóc. Vừa sửa lại góc chăn cho cô, vừa sụt sùi nhỏ giọng cằn nhằn. “Ngài cũng vậy. Tự dưng lại đi gặp cô ta làm gì? Nhà lao của phủ binh là nơi ngài có thể đi sao? Ngài không hề nghĩ cho mình và tiểu thiếu gia...”
"Minh Thu." Kiều Oản nhắm mắt lại cắt ngang cô ấy, cười bất lực. “Cô đừng cằn nhằn nữa, tôi đau đầu lắm.”
Minh Thu hít hít mũi, nhỏ giọng nức nở. “Nếu ngài xảy ra chuyện gì, chúng nô tỳ cũng không còn mặt mũi nào gặp Cửu gia, chi bằng chết đi cho xong.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play