Kiều Oản nhìn chàng trai đối diện, rồi nghiêng đầu nhìn Quý Cửu gia.
Quý Cửu gia mặt mày hờ hững, đôi mắt phượng đen kịt, dường như khẽ cười. “Giang Lão Nhị, cậu về từ khi nào?”
Giang Nhị gia cười ôn hòa, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Kiều Oản. Anh ấy thúc ngựa đến gần hai người, thái độ thong thả trò chuyện với Quý Cửu gia, “Mới về hôm trước. Nghe tin về Quý Lục ca, không kịp đến đưa tiễn, thật thất lễ. À, tất nhiên cũng nghe nói cậu lại thành thân. Chuyện đại hỷ như vậy, tôi không thể uống một ly rượu mừng, cũng tiếc nuối lắm.”
Quý Cửu gia cười như không cười, thúc ngựa đi trước. Giọng điệu hờ hững, “Rượu thì có rất nhiều, lúc nào uống cũng được.”
Dường như chỉ là một câu nói lấy lệ, Quý Cửu gia lại liếc nhìn anh ấy, “Con ngựa này là của cậu à?”
Giang Nhị gia thúc ngựa đi theo bên cạnh anh, nghe vậy cười nhìn Kiều Oản, “Con ngựa này là món quà tôi tặng cho Kiều Kiều. Giống Đức chính tông, được chọn vì rất ngoan, thích hợp với con gái. Có điều cô ấy chưa gặp bao giờ, cậu đã ưng thì cứ lấy đi, coi như tôi chúc mừng tân hôn của hai người.”
Nếu là người khác, nhìn thấy chủ nhân của con ngựa, lại biết nó là quà tặng cho người khác, e rằng sẽ ngại ngùng không dám nhận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT