Hỏng đâu chỉ mỗi nhà cô.

Khi đến chín phần mười người trong thành đều phát hiện gạo trong nhà đã mốc meo, hậu quả sẽ là gì?

Cướp lương và hoảng loạn!

Rất nhiều người nửa đêm liền chạy tới siêu thị tranh nhau mua gạo. Tin tức cùng các loại truyền thông đều rầm rộ đưa tin về sự việc này.

【Kinh ngạc! Gạo trong toàn thành loạt loạt bị mốc, cơ quan hữu trách đang tiến hành điều tra.】
【Tin lớn: Các nơi đồng loạt phát sinh tình trạng gạo, bột mì và các loại lương thực chính bị mốc, có kẻ tiết lộ là do siêu nấm thoát ra từ phòng thí nghiệm.】
【Siêu nấm xuất hiện, người người đổ xô tích trữ lương thực!】

Chỉ trong thời gian ngắn, dưới lầu khu nhà cô ở đã có không biết bao nhiêu chiếc xe lao vọt ra ngoài.

Vốn định ăn uống đôi chút rồi nghỉ ngơi, nào ngờ cô chẳng còn ngồi yên được nữa. Vội khoác thêm áo, mang theo ba lô, cô lập tức lao ra khỏi cửa.

Ban sáng còn rộng rãi là thế, đến đêm siêu thị đã chật kín người.

Tất cả đều vì một mục tiêu: Tích trữ lương thực!

Tay chân lanh lẹ, cô vội vàng giành được một chiếc xe đẩy, nhanh như chớp gom lấy hai bao gạo đóng kín cuối cùng trên kệ. Kế đến là mì gói, bánh quy nén, socola toàn những thứ no lâu, dễ trữ.

Cô dù cố gắng đến mấy thì rốt cuộc cũng chỉ là một người, tay không thể quá ba đầu sáu tay. Hễ xoay người đi lấy gì khác, liền có kẻ thò tay móc ra vài món từ xe hàng của cô.

Bị lấy cắp quá nhiều lần, cô cũng chẳng hơi đâu mà đôi co.

Người ta thường nói, hai con chim trên cây sao bằng một con trong tay.

Cuối cùng cô đành cắn răng đưa đống thực phẩm gom được đi thanh toán, chen khỏi siêu thị ngày một hỗn loạn.

Nhưng chưa đi được bao xa, siêu thị phía sau đã nổ ra bạo loạn.

“ĐM mày, cướp đồ trong xe ông hả!”

“Mày đã hốt cả đống khoai tây chiên rồi còn tranh luôn phần cuối cùng của tao?!”

“Có phải mày xô ngã mẹ tao không? Ông đây đánh chết mày…”

Tiếng chửi rủa, đánh nhau vang vọng khắp nơi. Kệ hàng ngoài siêu thị bị xô ngã, tiếng phụ nữ thét chói tai, trẻ con òa khóc vang lên hỗn độn một mảng.

Mãi đến khi cảnh sát kéo tới, đám hỗn loạn mới dần được khống chế.

Tay xách túi to túi nhỏ đựng thực phẩm, cô bước đi dưới màn mưa lất phất, từng cơn gió lạnh kèm theo hơi ẩm len vào da thịt khiến người ta run rẩy. Nhìn ánh đèn đường lờ mờ phía xa, cô vội vàng sải bước rời đi.

Ngày thứ ba của trò chơi.

Đêm qua về đến nơi đã là nửa đêm, cô chưa kịp sắp xếp đồ đạc mua về.

Gạo và mì hôm trước mua về đã mốc đến mức không thể ăn được nữa. Ngay cả rau củ cô để trong ngăn mát cũng đã mốc gần hết.

Cô đành lấy một bao rác cỡ lớn, gom toàn bộ đồ ăn hỏng vứt đi. Những thực phẩm không được đóng kín tiếp xúc với không khí đều mọc đầy mốc xanh mốc xám. Còn những món đã đóng gói, bên ngoài lớp bao bì cũng lấm tấm bụi mốc xám đục.

Nhìn tình cảnh ấy, cô liền vào bếp nấu một nồi nước sôi lớn.

Nước nóng táp vào tay khiến cô suýt bật khóc, nhưng vẫn cố cắn răng dùng để cọ rửa sạch sẽ trong ngoài tủ lạnh.

Cô hy vọng nhiệt độ cao có thể giết chết đám nấm mốc mắt thường không thấy kia.

Ngay cả những thực phẩm còn nguyên bao bì cũng phải được lau chùi kỹ lưỡng, sau đó mới xếp vào lại ngăn bảo quản.

Trong lúc dọn dẹp, cô cẩn thận đếm kỹ:

20 gói mì gói
17 bánh quy nén
2 hộp socola, 24 viên
1 hộp thanh năng lượng có 12 thanh

Ngoài mấy thứ đó ra, gạo, mì, rau củ, trái cây… toàn bộ đều đã hỏng, cô phải gom thành một thùng rác lớn mới đủ vứt.

Lúc vác xuống dưới nhà đổ, cô còn phải thở phì phò một hồi.

Chỉ nhiêu đó, liệu có đủ cầm cự một tháng? Khó lắm.

Sau khi tính toán kỹ càng, nỗi lo lắng khiến môi cô nổi cả vết rộp.

Sáng sớm, cô cắn nửa miếng bánh quy nén cho đỡ đói, sau đó lại chạy thẳng tới siêu thị.

Nhưng hiện tại, trước siêu thị đã xếp hàng dài như rồng rắn. Cô đứng ở cuối hàng mà cảm thấy tuyệt vọng, đợi được đến lượt e là trời cũng tối mất.

Do dự trong chốc lát, cô dứt khoát quay người rời đi, chuyển sang tìm các siêu thị nhỏ gần đó.

Những tiệm tạp hóa, siêu thị mini bên đường tuy cũng đông người nhưng không đến mức chen chúc. Trên kệ vẫn còn nhiều mì gói, bánh quy, đồ ăn liền.

Ánh mắt cô sáng bừng, chẳng thèm nhìn giá, liền cầm giỏ mua hàng nhét đồ vào không ngừng nghỉ.

Thái độ dữ dội ấy khiến người xung quanh đều bị dọa sững.

Ngay cả ông chủ cũng giật mình.

“Cô bé, ở đây giá đã lên rồi đó nha.” Ông vội nói, “Mì gói 15 đồng một gói, cơm hộp tự hâm 80 đồng một phần, mứt trái cây 40 đồng một lọ.”

Ông nhìn đống hàng trong giỏ cô, tiện mồm báo mấy cái giá.

Sao kệ hàng vẫn còn? Chính là vì giá lên cao, không phải ai cũng mua nổi. Dù ít người ghé qua, nhưng vẫn bán được.

Ông chỉ sợ cô bé này tưởng nơi đây cũng giữ nguyên giá như siêu thị.

“Không sao, ông cứ tính tiền.”
Cô đáp gọn lỏn, còn bưng thêm ba thùng sữa.

“Cô… cô lấy nhiều thật đó.”
Thấy cô là một mối làm ăn lớn, ông chủ cười tít mắt, vội lấy máy tính bấm lách cách.

“Tổng cộng là 2.365 đồng.”

Nếu là hôm qua, số tiền ấy đủ mua gấp bốn lần số hàng này.

Người đứng quanh chỉ biết trơ mắt nhìn cô bị “chém đẹp”, ai nấy đều thầm trách ông chủ gian xảo, lại tiếc thay cho cô ngây thơ.

“Ông chủ, tôi lấy nhiều đồ thế này, cái xe ba bánh ngoài cửa cho tôi mượn được không?”

Cô xách theo đống túi lớn túi nhỏ hỏi.

“Được chứ được chứ, đặt cọc hai trăm, khi trả xe thì hoàn lại.”
Ông chủ cười híp mắt, ra dáng thương nhân “rất có lòng”.

“Được.”

Cô dứt khoát gật đầu, đưa thêm hai trăm, chất hết hàng hóa lên xe ba bánh rồi tự đạp xe về cửa tiệm mình mới thuê.

Kéo cửa cuốn xuống, bên trong lập tức biến thành không gian kín đáo.

Cô đem hết đồ ăn nhét vào Bách Bảo Hạp, sau đó lại cọc cạch đạp xe đến một tiệm thuốc gần đó.

Lần này là để mua viên bổ sung vitamin.

Thiếu vitamin sẽ khiến con người mất ngủ, tinh thần suy yếu, chán ăn, gầy rộc, suy nhược…

Rau quả lại mau hỏng như vậy, muốn lấy vitamin từ đó về sau gần như là chuyện không tưởng.

Mà muốn sống sót, thì thân thể phải khỏe mạnh. Viên vitamin chính là biện pháp thay thế.

Hiện tại, người người còn đang tranh nhau gom lương thực, mấy ai nghĩ tới chuyện vitamin? Thành ra hiệu thuốc vắng tanh như chùa Bà Đanh.

Vừa bước vào nhà thuốc, cô nhìn thấy một vị bác sĩ khoác áo trắng liền hỏi:

“Cho hỏi chỗ mấy loại vitamin để đâu vậy ạ?”

“Cô muốn loại nào?” Bác sĩ hỏi lại.

“À… con tôi không thích ăn rau với trái cây, tôi muốn mua ít vitamin để bổ sung bù.”
Cô thuận miệng bịa ra lý do.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play