Nhờ có kinh nghiệm từ vòng chơi trước, Chử Diệc An biết rõ gạo và bột mì là những loại lương thực vừa rẻ vừa no bụng, dễ tích trữ nhất.
Dù hiện giờ cô không thiếu tiền, nhưng vẫn dứt khoát mua một bao gạo năm mươi cân cùng tám cân mì sợi mang về. Rau quả cũng không bỏ qua, mua đầy hai túi to, nhét gần như chật cứng chiếc tủ lạnh nho nhỏ trong nhà.
Ngày thứ hai của trò chơi.
Sáng sớm.
Từ khi cô đặt chân tới thành phố này, trời chưa từng ngừng mưa. Sáng nay, sương mù vẫn mờ mịt, từng giọt mưa lất phất rơi rả rích không ngừng.
Chử Diệc An dậy sớm, ngang qua dưới lầu, đúng lúc nghe thấy tiếng người tầng hai nổi lửa nấu cơm, xen lẫn tiếng than phiền:
"Trời mưa kiểu này đến bao giờ mới dứt đây? Ngày nào cũng mưa, ngày nào cũng ẩm ướt, mấy hôm trước ta mới mua bao gạo mà hôm nay đã mốc hết cả rồi, thật là phiền chết đi được!"
Chử Diệc An nghe vậy thì nhìn về phía cửa sổ, thấy một thím vừa đi ngang qua cửa sổ vừa đổ đám thức ăn mốc meo vào thùng rác trong nhà.
Cô thu hồi ánh mắt, liếc nhìn góc tường tầng một của tòa nhà. Chỗ ấy lớp gạch men đã phủ một tầng xám xịt. Nhìn xa thì như bụi bặm, nhưng lại gần liền nhận ra đó chính là nấm mốc.
Mà người quanh đây, kẻ thì đi bộ rèn luyện, người thì dắt chó đi dạo, có người đang vội vã đi làm, chẳng ai để tâm đến sự bất thường nhỏ bé ấy nơi góc tường...
Vòng chơi lần này là siêu cấp nấm mốc khiến thực phẩm bị ăn mòn, dẫn tới khủng hoảng lương thực.
Chử Diệc An không biết trận tai họa lần này sẽ nghiêm trọng đến đâu, nhưng xét theo hai vòng trước, tám chín phần là chẳng thể dễ dàng vượt qua.
Hay là mua thêm một chiếc tủ đông nhỉ?
Nếu nấm mốc đã đạt đến mức thấy gì ăn nấy, thì ít ra nhiệt độ thấp cũng có thể làm chậm quá trình hư hỏng của thực phẩm.
Có kế hoạch trong đầu, cô nhanh chóng tìm được một cửa hàng bán đồ điện.
Sau một phen cò kè mặc cả kịch liệt, cô mua được một chiếc tủ đông cũ, công suất lớn, giá rẻ, dung tích lại rộng.
Ông thợ vận chuyển giúp cô mang tủ lên tận nhà miễn phí, thấy cô ở một khu nhà cao cấp thì không khỏi ngạc nhiên:
"Cô gái, cô ở chỗ tốt thế này mà còn bắt tôi bớt tám mươi đồng, lại còn đòi lắp đặt miễn phí?"
Ông ta nhớ lại cái tủ này giá ít ra cũng phải tám trăm bảy mươi đồng, mà cô ép còn đúng bảy trăm chín mươi mốt.
Mức mặc cả có lẻ có chẵn như thế khiến ông cảm thấy mình bị... lừa nhẹ.
Chử Diệc An cười cười, chạy vào nhà lấy hai chai nước đưa ông, nói:
"Chú à, vẻ ngoài ta có đẹp đẽ gì đâu. Toàn là giả cả. Cháu còn đang giai đoạn khởi nghiệp, nghèo lắm đó!"
Tính cô keo kiệt, chẳng nỡ phí thêm một đồng nào cả.
Chiếc tủ đông cũ dài hai mét, rộng một mét rưỡi, sâu một mét hai, bên trong đủ chỗ để cô trữ thật nhiều lương thực.
Có "kho chứa" rồi, cô cũng bắt đầu vung tiền như nước.
Cô đi siêu thị hai chuyến liền, bảo vệ ở cửa đã nhìn quen mặt cô. Thấy cô lại định ra ngoài, bèn trêu:
"Cô gái này chắc định tích trữ lương thực đây. Mua cái tủ lạnh to thế rồi còn chạy tới chạy lui mua nhiều thế kia."
Một câu nói đùa ấy khiến Chử Diệc An cả người run lên.
Tích trữ lương thực mà để người khác phát hiện sớm, thì sau này thiếu đồ ăn, ai chẳng nhớ tới cô nương ở tầng hai hai có cả một kho báu!
Cô gượng cười chào lại bảo vệ:
"Cháu... gần đây muốn mở một tiệm tạp hóa nho nhỏ, tủ đông không có chỗ để, đành để tạm trong nhà vài hôm. Hai ngày nữa sẽ chuyển đi ngay."
Cô cười nhẹ nhàng, vẻ ngoài như không có gì nhưng trong lòng thì hồi hộp suýt phát khóc.
Cô hận không thể lập tức tuyên bố trong cái phòng nhỏ bé kia của mình không có nổi một hạt cơm!
"Trẻ vậy mà đã khởi nghiệp, giỏi đấy!" Bác bảo vệ cười tươi, hiển nhiên là người ưa chuyện, đề tài gì cũng có thể tiếp lời.
"Chỉ là muốn thử sức thôi mà!" Chử Diệc An thuận miệng đáp, trước khi rời còn không quên để lại một câu lấy lòng:
"Đợi tiệm hải sản của cháu mở, bác nhớ tới ủng hộ nhé!"
Chờ đến khi đi xa khỏi đó.
Nụ cười trên mặt Chử Diệc An liền biến mất, thoáng cái sụp xuống.
Cô thật sự quá ngu ngốc, quá sơ suất!
Sao có thể ngang nhiên tích trữ lương thực giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?
Một lỗi cơ bản như thế, nếu không nhờ bác bảo vệ kia vô tình nhắc nhở, thì không biết đến bao giờ cô mới nhận ra!
Vừa phát hiện vấn đề, cô liền vội vàng điều chỉnh kế hoạch.
Tất cả vật tư đều phải dùng cách không bị ai phát hiện để vận chuyển vào khu nhà, kỳ thực có thể dùng Bách Bảo Hạp, chỉ là hơi tốn công chút.
Khó khăn lớn hơn là làm sao để giấu kỹ số đồ ấy trong Bách Bảo Hạp mà không bị ai nghi ngờ?
Cô vừa đi vừa cau mày suy nghĩ.
Mưa vẫn lất phất rơi, mang theo từng cơn lạnh. Không chỉ lạnh, trong không khí nơi phố xá còn có một mùi ẩm mốc thoang thoảng.
Đúng lúc này, bên đường hiện ra một căn nhà có dán tờ giấy "Cho thuê mặt bằng", khiến bước chân cô bất chợt khựng lại.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, nếu thuê được một gian cửa tiệm thì có thể dùng nơi ấy để ngụy trang việc tích trữ vật tư.
Nghĩ vậy, cô lập tức bước nhanh vào trong.
Vừa thấy có người vào, bà chủ tiệm liền đón ra:
"Em gái, muốn mua gì nào?"
"Tôi muốn hỏi giá thuê mặt bằng."
Nghe vậy, vẻ mặt bà chủ khựng lại. Ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, giọng mang vài phần ngờ vực:
"Em gái à, chỗ này thuê cũng hơi đắt đấy. Sáu nghìn một tháng, cọc một tháng trả ba tháng, ít nhất thuê ba tháng trở lên. Nếu em cần, giữa tháng này có thể dọn vào."
Giữa tháng...? Đến lúc ấy, hoa dại cũng tàn rồi!
Chử Diệc An lắc đầu, quay người rời khỏi.
Cả con phố này dường như làm ăn không mấy khấm khá, ước chừng một phần ba số cửa tiệm đều đang treo bảng cho thuê. Cô dạo quanh một vòng, chuyên chọn những tiệm cho sang nhượng gọi điện hỏi, cuối cùng chọn được một chỗ hơi khuất nhưng giá rẻ nhất, lại có thể giao chìa khóa vào ngày mai.
Thương lượng nhanh gọn.
Chử Diệc An thực sự thuê được cửa tiệm, khiến bà chủ lúc nãy không kịp trở tay, trợn mắt há mồm. Sau đó còn nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ở phố này mà đòi làm ăn, có mà lỗ đến sạt nghiệp..."
Chử Diệc An nghe thấy liền dừng bước, lạnh nhạt liếc sang bảng rao vặt nhà bà kia, cười lạnh:
"Chị ngay cả cửa tiệm còn cho thuê không xong, chẳng phải càng lỗ đến chết?"
Bà chủ không ngờ lời mình bị nghe thấy, còn bị phản bác ngay tại chỗ, sắc mặt tức thì xanh mét.
Chử Diệc An hếch cằm đầy kiêu ngạo bước đi, cô đây người chết còn chẳng sợ, sợ gì mấy lời độc miệng?
Chìa khóa chưa có, tạm thời việc tích trữ lương thực phải gác lại.
Không thể tích trữ lương thực, thì tích mấy thứ giữ mạng trước vậy.
Ba món bảo mệnh cơ bản đó là một cánh cửa được gia cố vững chắc; một chiếc xe có thể lập tức tẩu thoát; cùng một hòm thuốc đầy đủ thuốc cảm, thuốc đau bụng, thuốc cầm máu phòng mọi tình huống bất ngờ.
Sau một ngày đi lại tất bật, chờ đến khi Chử Diệc An về nhà thì trời đã tối.
Cô xoa cánh tay đau nhức, định buổi tối nay ăn tạm cái gì đơn giản, bèn mở túi gạo ra, chợt thấy bề mặt bao gạo đã mọc lên một tầng mốc xanh rì.
Bao gạo cô mua hôm qua, hôm nay đã hỏng mất rồi!