“Tam gia, ngài xem… Hợp đồng bán thân của thằng bé này, tính ra thì cũng chỉ còn có hai năm,” trong gian phòng lầu Sướng Hương, Ngô Hữu Đông cười gượng gạo: “Theo ý ta, ngài cứ đợi đến khi hết hạn thì cũng đỡ tốn kém.”
“Người lập khế ước Diệp Mậu, nay tự nguyện bán con trai là Diệp Cáp cho gánh hát Phúc Nguyệt với giá năm đồng. Diệp Cáp sẽ hát trong gánh bảy năm, mọi chi phí tiền bạc đều do gánh lo liệu. Nếu có bệnh tật bất ngờ thì mặc cho gánh xử lý…” [1]
Tạ Trăn nhìn tờ giấy mỏng manh với vài nét chữ, khóe môi lại nở một nụ cười khó đoán: “Sao thế, ta muốn đưa tiền cho ông, mà ông lại không muốn nhận à?”
Ông ta nào dám không nhận! Mồ hôi lấm tấm trên trán Ngô Hữu Đông, nhưng ông ta vẫn cố nặn ra một nụ cười khổ sở: “Tam gia nói vậy, ta chỉ là muốn giúp ngài tiết kiệm chút tiền thôi mà.”
“Không cần đâu, chút tiền ấy Tạ Trăn này vẫn đủ sức chi trả,” Tạ Trăn gõ nhẹ cán điếu thuốc lên mặt bàn: “Ông cứ ra giá đi.”
“Cái này, cái này…” Ngô Hữu Đông chà xát lòng bàn tay ướt mồ hôi, thầm tính toán trong lòng. Ông ta chưa bao giờ có ý tốt thật lòng giúp Tạ Trăn tiết kiệm tiền, mấy lời vừa rồi chỉ là mượn cớ hợp đồng của Diệp Cáp để giữ Tạ Trăn lại lâu hơn. Dù sao thì, cái đùi của Tạ tam gia không phải ai cũng có thể ôm được.
Nhưng hôm nay, Ngô Hữu Đông đã nhìn ra ý tứ của Tạ Trăn, nhất định là phải mang Diệp Cáp đi, hơn nữa là phải đi ngay hôm nay. Nếu đã vậy... thì đừng trách ông ta làm một cú đậm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT