Diệp Cáp thấy người phụ nữ nông thôn kia thật sự nhiệt tình, có chút lưỡng lự, lại nghe Tạ Trăn nói: “Đa tạ thím, nhưng lúc này người nhà chúng tôi chắc đã đến tìm rồi, nếu chúng tôi đi theo thím, sợ sẽ lạc mất họ.”
“Ôi, thôn chúng tôi cách đây gần lắm, chúng ta đi một chuyến rồi về, không sao đâu mà.” Người phụ nữ duỗi tay chỉ về hướng rừng núi, lại khuyên vài câu. Chỉ là không hiểu sao, Diệp Cáp nhìn nụ cười chất phác của bà, luôn cảm thấy dường như có chỗ nào không thích hợp, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì quả thật không thể nghĩ ra.
“Thật sự không cần.” Tạ Trăn cười lắc đầu, ngữ khí của hắn vẫn ôn hòa, nhưng ý từ chối cũng rất rõ ràng.
Người phụ nữ nông thôn thấy thật sự khuyên không được, ý cười trên mặt thoáng lui vài phần, nhưng vẫn thân thiện trò chuyện thêm vài câu với họ, rồi mới xách giỏ, quay người đi lên đường núi.
Diệp Cáp nhìn bóng bà dần đi xa, vừa định nói gì đó với Tạ Trăn, lại thấy chiếc tẩu thuốc trong tay Tạ Trăn, không biết từ lúc nào đã toát ra làn khói trắng nhàn nhạt.
“Bồ câu nhỏ vừa rồi cũng đã nhận ra phải không?” Tạ Trăn khẽ rít một hơi khói trắng, vươn tay sờ trán Diệp Cáp.
“Bà ấy, có vấn đề gì sao?” Diệp Cáp nghe Tạ Trăn nói vậy, lấy bút máy và sách ra hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT