Chạng vạng hôm nay lái xe đưa cậu rời Thương Thành về phía nam.
Rất nhanh, họ thấy tấm biển gỗ báo hiệu sửa đường, rồi từ đó rẽ hướng lái xe lên núi.
Lúc này, trời đã tối hẳn, nhưng rừng núi trong màn đêm lại không hề tĩnh lặng như tưởng tượng.
Gió bấc xuyên qua những cành khô đan xen trong rừng, để lại những tiếng gào rít lúc dài lúc ngắn. Thỉnh thoảng, người ta còn nghe thấy tiếng kêu khó tả của những loài chim hoặc dã thú không rõ tên.
Diệp Cáp được Tạ Trăn khoác cho chiếc áo bông chồn trắng to sụ, ôm lò sưởi tay, yên vị ngồi bên cạnh hắn. Lần trước khi đi An Thành, cậu còn có tâm trạng viết chữ, nhưng lần này chỉ thấy hơi căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, dù màn đêm càng lúc càng dày đặc chẳng giúp cậu nhìn rõ được bao nhiêu thứ.
“Sợ à?” Tạ Trăn vươn tay, sờ độ ấm chiếc lò tráng men nhỏ trong tay cậu, tiện thể nắm lấy bàn tay nhỏ ấm áp của cậu, “Có hối hận vì đã đi cùng ta không?”
Diệp Cáp lập tức lắc đầu, cằm cọ vào lớp lông trắng muốt của áo bông, khiến Tạ Trăn mềm lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play