Lời nói kiểu này nghẹn ở trong lòng Phong Dã, cho dù hắn suy nghĩ miên man kiểu gì, chỉ cần không lắc lư trên bàn học, Lạc Uẩn đều sẽ không cảm thấy thẹn giống như bây giờ.
Cái gì mà thoải mái đến mức kêu ra tiếng?
Loại kêu nào? Dĩ nhiên không phải loại kêu đau đớn như hôm nay.
Trong đầu hiện lên đoạn thời gian ngắn ngủi bị đánh dấu, trong một giây Phong Dã hôn vào gáy cậu.
Cánh môi mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp kích thích cậu đến mức sống lưng tê dại, dòng điện khiến người phát ngứa tán loạn trong cơ thể.
Một giây đó, cậu thật sự không chịu nổi mà hơi ngửa mặt lên, giữa môi phát ra một tiếng rên thật mềm.
Hơi lúng túng lướt qua, sau đó đã nhanh chóng bị đau đớn tăng lên thay thế.
Cho nên toàn bộ quá trình Phong Dã đều không phát hiện cậu nhẹ nhàng rên một tiếng.
Tưởng tượng đến lần sau, mắt Phong Dã sẽ trông mong mà cố gắng làm mình phát ra âm thanh mềm mại triền miên kiểu này...
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT