Đây cũng không phải là không để tâm, ngược lại, hành động ấy của nàng khiến Chu Đàn sinh ra một thứ ảo giác mờ mịt, tựa như mọi sự trên đời đều trở nên đơn giản vô cùng, đơn giản đến độ chỉ cần nàng liếc mắt là có thể thấy được kết quả.
Hoặc, dù nàng không nhìn thấy kết quả, thì cũng vẫn vĩnh viễn tin tưởng hắn.
Cảm giác được người khác toàn tâm tín nhiệm cùng ngưỡng vọng như thế, quả thật khiến hắn như say như mộng, muốn phiêu đãng lên tiên giới.
Chu Đàn ngẩng đầu nhìn trản đèn mà nàng đưa cho mình lúc sáng, khẽ mím môi:
“Nàng không cần lo lắng. Trâm Kim quán là nơi nhạy cảm, nàng không cần tới nữa. Tùng Phong Các có mật thất, nàng còn nhớ rõ cách vào không?”
Khúc Du khẽ gật đầu. Chu Đàn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay mình hai lượt, giọng nói khẽ tựa hơi thở:
“Dưới cùng kệ sách cổ, ta cất một hộp gỗ đàn hương, trong ấy có vật trọng yếu. Nàng giao nó cho Triều Từ cùng Địch Thanh, bọn họ sẽ nói cho nàng hết thảy. Ta đã phái người âm thầm bảo vệ Khúc phủ, nếu có động tĩnh gì, tự khắc sẽ có người báo tin. Những ngày ta không có mặt, nàng cần phải thận trọng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT