Lúc nãy, Cao Vân Nguyệt dường như có nhắc thoáng qua rằng đám người mang Chu Đàn đi gọi là “Trâm Kim vệ”. Thống lĩnh của Trâm Kim vệ vốn là người của Điển Hình Tự, lại là tâm phúc do Đức Đế đích thân chỉ điểm để tra xét án mạng của Lưu Liên Hề. Như thế suy ra, Trâm Kim quán này chính là nơi được Đức Đế trực tiếp khống chế, cùng một kiểu với Đông Xưởng năm xưa.
Thú vị thay, sách sử chưa từng ghi chép đến danh xưng ấy, có thể thấy tổ chức này mới thành lập, chưa tồn tại bao lâu.
Trâm Kim quán cách Hình Bộ không xa, nhưng đã vào phạm vi ngự phố, tức là nơi bên ngoài hoàng thành, thuộc về chốn trọng địa. Khúc Du không nói một lời đi theo hộ vệ vượt qua ba gian tiểu viện, vào hậu đường, nơi đặt mấy dãy lao ngục thấp hẹp.
Chốn này hẳn là nơi Trâm Kim quán dùng để tạm giam và thẩm vấn phạm nhân. Nàng men theo hành lang u ám, chỉ nghe loáng thoáng vài tiếng r*n rỉ thảm thiết, nhưng không thấy mùi máu tanh. Dọc đường, thị vệ Trâm Kim vệ nét mặt lãnh đạm, so với thị vệ Hình Bộ càng thêm lạnh lùng, đến mí mắt cũng không buồn nhấc lên.
Tại chốn sâu nhất trong Trâm Kim quán, nàng gặp được Chu Đàn bị nhốt sau lan can sắt kiên cố.
Thị vệ nơi đây tựa hồ đối với Chu Đàn cực kỳ cung kính. Phòng giam hắn ở sạch sẽ hơn các nơi khác, không có rác rưởi, giường chiếu gọn gàng, lại còn có giấy bút đầy đủ. Người dẫn đường tháo xiềng xích cho hắn, đưa nàng vào rồi khóa cửa lần nữa, lặng lẽ lui ra.
Khúc Du đảo mắt nhìn quanh, tuy là phòng giam ở lao ngục nhưng không tối, thậm chí còn treo chiếc đèn mà nàng từng đưa cho Chu Đàn. Hắn bước đến, dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play