Diệp Lưu Xuân rốt cuộc buông nguyệt cầm trong tay, chậm rãi đứng dậy, bước đến gần, tay nhẹ nhàng đặt lên trán Nhậm Thời Minh, thanh âm dịu dàng:
"Ta quen biết huynh trưởng ngươi ở Lâm An, ngươi cùng hắn sớm chiều chung sống bao năm, hắn như thế nào, lẽ nào ngươi không rõ? Đừng cùng chính mình giận dỗi nữa. Ngươi cũng biết, trước đó không lâu hắn từng bị ám sát, nguy hiểm cận kề, suýt chút nữa mất mạng. Nếu thật sự chết rồi, ngươi nên làm thế nào?"
Nhậm Thời Minh cả kinh, vẫn mạnh miệng cãi: "Sao hắn có thể chết? Bệ hạ còn ban hôn cho hắn, sao lại chết được..."
Diệp Lưu Xuân không nói thêm lời khuyên, chỉ xoay người mở cửa phòng. Ngoài cửa, tiếng ca du dương vẫn lả lướt truyền đến.
"Nếu ngươi cứ mãi tự luẩn quẩn trong lòng, ta cũng không tiện nhiều lời. Lần sau say rượu, không ở Xuân Phong Hóa Vũ Lâu, thì cũng đừng tự ý lên đài cao làm càn."
Lúc chia tay, Nhậm Thời Minh liếc thấy bên nguyệt cầm của Diệp Lưu Xuân có treo một kết đồng tâm thêu chữ "Bạch".
"Xuân nương tử chẳng phải cũng tự luẩn quẩn trong lòng đó sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play