Nhắc đến A La, Bách Ảnh chợt thở dài một hơi thật sâu:
“Thân nàng ta mang nhược chứng, lại trải qua mười năm lang bạt kỳ hồ, cơm không đủ no, áo không đủ ấm, có thể sống đến tuổi này đã là kỳ tích. Ta từng bắt mạch cho nàng, ngay cả thần tiên cũng khó xoay chuyển càn khôn, nói vậy... chỉ e không qua nổi đông năm sau.”
Khúc Du bỗng cảm thấy nặng nề khó nói.
Tiểu cô nương đáng thương kia, lăn lộn trong đám khất cái mà lớn lên, nay vất vả mới gặp được quý nhân, lại không còn bao nhiêu thời gian... tạo hóa trêu người, thực đáng thương, cũng thực đáng tiếc.
Chu Đàn đưa tay xoa nhẹ sau lưng nàng, ý tứ an ủi lặng lẽ truyền tới. Nàng cảm nhận được, liền gượng nở một nụ cười:
“Thôi, hôm khác ta dắt theo mèo đi thăm tụi nhỏ, cũng khiến bọn họ vui vẻ một chút.”
Cơm rượu chưa quá nửa, Bách Ảnh đã bắt đầu cùng Ngải Địch Thanh thỉnh giáo về chuyện buôn bán cửa tiệm. Tuy xưng là lão bản, nhưng hỏi thì qua loa, nghe cũng lấy lệ, còn không bằng Đinh Hương và Chỉ Lăng ngồi một bên, hai mắt sáng rỡ, ôm quyển sổ nhỏ ghi chép lia lịa, chỉ hận không thể đem lời Ngải Địch Thanh chắt lọc từng câu, ghi hết vào lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT